Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 113: Ép cung
Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:28:50
Lượt xem: 22
“Cầu xin anh đừng báo cảnh sát.”
Người đàn ông đó ngọ nguậy cầu xin, muốn ngẩng đầu lên, nhưng bất lực nằm sấp dưới mặt đất.
Trình Dục Minh tiến lên phía trước không chế người ông đó xuống đất, nhìn thấy quần áo xộc xệch của Lăng Niệm Niệm, liền quay đầu sang một bên: “Em chỉnh lại quần áo trước đi.”
Lăng Niệm Niệm cúi đầu xuống nhìn, khuôn mặt lập tức ửng đỏ.
Vừa nãy cô chỉ lo chú ý chống trả với người đàn ông lạ mặt này mà quên đi quần áo của bản thân còn nhếch nhác.
Cô mặt đỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Khi cô đi ra, tinh thần đã ổn định trở lại, chỉ có khuôn mặt thì vẫn còn đỏ ửng không giảm tí nào.
Gã đàn ông đó đang ngồi trên ghế, 2 tay bị trói ra phía sau.
Dựa vào ánh đèn mờ mờ trong phòng, Lăng Niệm Niệm cuối cùng cũng có thể thấy rõ khuôn mặt của anh ta: khoảng 25 -26 tuổi, vẻ mặt du côn, nhìn vào có thể biết đây không phải là người tốt gì, cô nhìn anh ta với ánh mắt đầy sát khí.
Một bên mặt của anh ta đã bị sưng lên, khóe miệng còn đang chảy máu.
Có vẻ như vừa mới ăn một trận đòn xong.
Lăng Niệm Niệm đi tới đứng kế bên Trình Dục Minh, nhẹ giọng hỏi: “Anh vừa đánh anh ta à?”
Trình Dục Minh nhếch môi không trả lời, liếc qua nhìn Lăng Niệm Niệm, thấy cô không bị thương thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng khi bản thân vào đây sẽ thấy cảnh hai người bọn họ đang quan hệ bất chính, nhưng không ngờ lại thấy cảnh này.
Trình Dục Minh thực sự có chút kinh ngạc.Thứ mà khiến anh kinh ngạc nhất chính là anh không nghĩ rằng Lăng Niệm Niệm có thể không chế được anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-113-ep-cung.html.]
Lăng Niệm Niệm vẫn nhỏ tiếng thì thầm bên tai anh: “Không phải nói rằng để anh báo cảnh sát xử lý sao? Anh làm như vậy là đang dụng hình cá nhân, phạm pháp đấy.”
“Chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy.”
Trình Dục Minh quay lưng lại nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó anh lấy điện thoại ra cho cô xem những tấm hình được gửi ẩn danh.
“Vậy nên anh vì những tấm hình này mà chạy đến khách sạn để bắt gian à?” Lăng Niệm Niệm nhìn anh mới ánh mắt dò xét, cười nhẹ: “Nếu anh bắt gian được, anh sẽ làm gì?
“Không biết!”
Trình Dục Minh thực sự chưa từng nghĩ sẽ phải làm thế nào.
Anh không muốn đối mặt với kết cục như thế
“Có thể kể cho anh nghe chuyện vừa xảy ra không?” Lăng Niệm Niệm gật đầu, kể lại toàn bộ chuyện bị đánh thuốc mê ở trong con hẻm tối nay cho anh nghe
“Khi tôi tỉnh dậy thì phát hiện annh ta đang nằm trên giường với nửa thân trên trần trụi, một tay đang ôm vai của tôi, tay còn lại thì đang cầm điện thoại chụp hình. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là đánh anh ta, tôi chụp lấy bình hoa trên đầu giường đập trực tiếp vào đầu anh ta, Sau một cuộc ẩu đả thì tôi đã đè được anh ta xuống mặt đất, đúng lúc đó thì cánh cửa mở ra và anh đi vào.”
Trình Dục Minh trầm ngâm gật đầu: “Cũng có thể khi em bị hôn mê, anhta đã đưa em đến khách sạn này và đặt phòng, anh ta có ý định chụp một vài bức hình của em cùng anh ta trên giường để tạo cảnh tượng giả là em đang ngoại tình.”
Anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Nếu chuyện là thế này, vậy tại sao anh còn nhận được những bức hình đó? Tại sao anh ta lại còn chụp những bức hình đó, đợi anh đến bắt anh ta nữa chứ?”
Lăng Niệm Niệm đảo mắt một vòng: “Hay là người chụp những bức ảnh đó với người đánh thuốc mê tôi không phải cùng một nhóm người, mà là nhận ra tôi, cho rằng tôi thật sự đang ngoại tình, cố ý thông báo tin tức cho anh?”
Trình Dục Minh gật đầu nói: “Cũng có thể.”
Anh nhìn về phía người đàn ông đang bị trói trên ghế với ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Mày là ai, ai sai khiến mày làm thế? Nói mau!”