Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 11: Kẻ ngốc tự mang bộ lọc
Cập nhật lúc: 2024-08-29 07:56:01
Lượt xem: 120
*Kẻ ngốc tự mang bộ lọc: nghĩa là người đó có vẻ như nhìn mọi thứ qua một lớp lọc ảo tưởng, không thấy rõ thực tế.
Hai người một trước một sau đi tới đầu cầu thang bệnh viện, nơi này không có một bóng người, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
“Giải thích!”
Nửa ngày sau, Trình Dục Minh lạnh lùng phun ra hai chữ.
Trong đầu Lăng Niệm Niệm vẫn luôn nhớ lại chuyện vừa xảy ra, tất cả xảy ra quá nhanh, cô chỉ vươn ra bắt tay Lăng Sương Sương một chút mà thôi, nhưng cô ta lại nhân cơ hội đó ngã từ trên giường xuống, khiến Trình Dục Minh vừa mới vào cửa lại một lần nữa hiểu lầm cô.
Hay cho một nữ trà xanh tâm cơ xấu xa!
Nhưng làm sao cô ta biết Trình Dục Minh sẽ mở cửa vào lúc 10 giờ rưỡi? Sao tính toán tất cả chính xác như thế?
Lăng Niệm Niệm nghĩ mãi vẫn không ra.
“Trả lời!”
Trình Dục Minh tích chữ như vàng, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô, đè nén không khí xung quanh làm cho người ta không thở nổi.
Lăng Niệm Niệm đứng trước mặt Trình Dục Minh, khoảng cách giữa hai người không quá 40 cm. Cô phát hiện Trình Dục Minh thật sự rất cao, chiều cao 168 của nguyên chủ cũng không bằng mũi anh, muốn đối diện với anh chỉ có thể ngẩng đầu.
Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.
Lăng Niệm Niệm nâng cằm, bình tĩnh nhìn Trình Dục Minh: “Dục Minh, tôi không làm gì cả.”
Lời vừa nói ra, Trình Dục Minh cười lạnh một tiếng, híp mắt nói: “Vậy là cô ta tự kéo tay cô rồi cố ý ngã xuống?”
“Nếu như tôi nói sự thật chính là như thế thì sao? Anh tin không?”
Lăng Niệm Niệm ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Trình Dục Minh, con ngươi màu nâu không có chút chột dạ cùng áy náy nào.
Trình Dục Minh hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
“Rất buồn cười.” Trình Dục Minh đã mài hết kiên nhẫn, anh nắm lấy cổ tay Lăng Niệm Niệm, kéo vào trong phòng bệnh: “Đi xin lỗi!”
Lăng Niệm Niệm tức giận đẩy tay Trình Dục Minh ra, nói to: “Dựa vào cái gì! Chuyện tôi không làm, dựa vào cái gì muốn tôi đi xin lỗi! Trình Dục Minh, anh chính là một tên ngốc tự mang kính lọc!”
Trình Dục Minh hơi ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-11-ke-ngoc-tu-mang-bo-loc.html.]
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lăng Niệm Niệm nổi giận với mình, trước kia mặc kệ có làm sai hay không đều sẽ ở bên cạnh anh làm nũng xin lỗi, vĩnh viễn cúi đầu.
Nhưng Lăng Niệm Niệm bây giờ khiến cho anh cảm thấy rất lạ.
Anh đứng ở đó, con ngươi sâu thẳm nhìn người trước mắt, tựa hồ muốn chui sâu vào nội tâm của cô rồi tìm tòi.
“Có phải trong mắt anh, tôi mãi mãi là thiên kim bá đạo điêu ngoa tùy hứng, thích khi dễ người khác không? Cho nên mặc kệ sự thật như thế nào, anh vẫn đặt tội lỗi lên người tôi?”
“Cô không phải là người như vậy sao?” Trình Dục Minh hỏi ngược lại, giọng điệu lại không kiên quyết như lúc nãy.
Thật sự là vào trước làm chủ sao?
“Ha ha.” Lăng Niệm Niệm cười nhạo một tiếng, kiễng mũi chân tới gần mặt Trình Dục Minh: “Đúng, anh nói không sai, trong mắt anh tôi chính là một người như vậy. Vậy tại sao tôi phải đi xin lỗi? Chuyện Lăng Niệm Niệm tôi làm, sẽ không hối hận!”
Nói xong, cô mỉm cười tự giễu, quay người lại bước xuống cầu thang.
Tiếng giày cao gót “lộp bộp lộp bộp” vang vọng trong cầu thang.
Trình Dục Minh nhìn bóng lưng Lăng Niệm Niệm, hít sâu một hơi, đi về phía phòng bệnh.
“Anh phải về công ty họp.” Âu Dương đứng ở cửa phòng bệnh, thấy Trình Dục Minh đến gần thì nói.
Trình Dục Minh âm trầm, nhẹ nhàng gật đầu, nhận giỏ trái cây từ tay Âu Dương, đẩy cửa vào phòng bệnh.
“Anh Dục Minh, anh về rồi. Bác sĩ nói em không có gì đáng ngại, anh đừng trách chị. Đều là em không tốt, không nên gần gũi với anh như vậy.” Lăng Sương Sương vô tội chớp chớp mắt, nhìn Trình Dục Minh dịu dàng nói.
Anh đặt giỏ trái cây lên bàn, nhìn bó hoa trên đó rồi mỉm cười: “Hoa này rất đẹp, Tần Duyệt mua à?”
Tần Duyệt chần chờ một chút, thoáng nhìn Lăng Sương Sương rồi nháy mắt với cô ta, sau đó vội vàng nói: “Ặc, đúng vậy, Trình gia.”
“Ừ, vậy cô chăm sóc Sương Sương cho tốt. Sương Sương, tôi về công ty trước, hôm khác sẽ đến thăm cô.”
“Anh Dục Minh, anh bận rộn như vậy, không cần chạy tới bệnh viện thăm em đâu, hơn nữa…” Lăng Sương Sương mím môi, hạ giọng: “Chị có thể sẽ mất hứng.”
“Chị cô là vị hôn thê của tôi, cô ấy làm tổn thương cô nên tôi thay cô ấy đến thăm cô cũng là việc nên làm.” Trình Dục Minh dừng một chút: “Hy vọng cô đừng giận cô ấy.”
Trong lòng Lăng Sương Sương trầm xuống, lập tức khoát tay liên tục: “Không đâu. Em làm sao có thể giận chị ấy được chứ? Tính tình của chị ấy mọi người đều biết rồi, em đã thành thói quen.”
“Ừ, tôi đi đây.”