Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 106.2
Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:46:09
Lượt xem: 23
“Đúng rồi, ba còn có một món quà tặng cho con.” Lăng Viễn đột nhiên cười thần bí, sau đó buông tay Lăng Niệm Niệm ra, xoay người đi vào phòng của mình.
Lăng Niệm Niệm nhìn bóng lưng ông rời đi, lại chuyển tới phòng bếp, nhìn Diêu Phương cùng dì Hồng đang bận rộn.
Cô rón rén đi tới ôm lấy Diêu Phương: “Mẹ đang làm món gì đó?”
Đầu cá kho tàu trong nồi quay cuồng trong dầu, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi.
Bên cạnh đã bày đồ ăn đầy đủ, nhìn qua vô cùng phong phú.
“Thấy chưa, đây đều là ba con dặn dò chúng ta chuẩn bị, thưởng cho con đó.” Diêu Phương vỗ vai cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Niệm Niệm của chúng ta đã trưởng thành, thành một cô gái có trách nhiệm, ba và mẹ đều tự hào vì con.”
Bản thân cô chỉ đi theo Mục Trì Tiện làm một hạng mục điều tra thị trường, Lăng Viễn và Diêu Phương đã vui vẻ như vậy.
Xem ra trước kia họ quan tâm nguyên chủ rất nhiều.
Tuy nhiên có cô ở đây, cô sẽ khiến họ tự hào thay cho những gì nguyên chủ để lại trước kia.
“Niệm Niệm, mau ra đây xem ba quà chuẩn bị cho con này.”
Trong tay ông cầm một món quà được đóng gói với một cái nơ.
Niệm Niệm tò mò đi tới, vươn hai tay nhận nó.
Món quà rất nhẹ, bọc dưới giấy màu nên không nhìn ra là gì.
“Mở ra xem đi.” Lăng Viễn mỉm cười.
Mở bao bì ra, một cái hộp màu xanh lá cây hiện ra trước mặt, là Tiffany.
Chiếc hộp không quá lớn, trông giống như một món trang sức hoặc một chiếc đồng hồ.
Lăng Niệm Niệm nín thở mở ra, Tiffany đầy kim cương vòng tay lẳng lặng nằm ở bên trong, ở dưới ánh đèn lóng lánh ánh sáng lung linh, chói mắt lóa mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-106-2.html.]
Cô nhận ra đây là Tiffany kiểu mới nhất, giá trị xa xỉ.
Cô nhìn chằm chằm vòng tay không chớp mắt, sau đó cảm động nhìn về phía xa, giọng nói run rẩy: “Ba, cái này quá quý giá.”
“Con thích không?” Ông cười híp mắt nhìn cô: “Chỉ cần con thích, đắt hơn nữa cũng đáng. Con là con gái của ba, không có trang sức gì là con không thể có.”
“Con thích, cảm ơn ba.” Lông mi cô run rẩy.
Lăng Viễn lấy vòng tay ra, nắm lấy tay Lăng Niệm Niệm: “Nào, để ba đeo lên cho con.’
Diêu Phương bưng thức ăn đi ra, cười khanh khách nhìn về phía hai cha con: “Đang làm cái gì mà vui vẻ thế.”
Lăng Niệm Niệm lắc lắc vòng trên cổ tay, nó lóe ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
“Mẹ, ba mua quà cho con, mẹ xem có đẹp không?”
Diêu Phương vừa nhìn liền nhận ra chiếc vòng tay kia, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Đẹp quá. Con xem ba con thương con bao nhiêu.” Rồi lại quay đầu nhìn về phía ông: “Lăng Viễn, sao anh thiên vị thế? Chỉ tặng quà cho con gái, mỗi ngày em vất vả như vậy, sao lại không có quà chứ?”
Lăng Niệm Niệm cũng ồn ào theo: “Đúng vậy, ba, con gái phải cưng chiều, vợ càng phải cưng chiều.”
Lăng Viễn bất đắc dĩ cười cười, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo hơn, đi tới trước mặt Diêu Phương: “Quà của phu nhân sao anh quên được chứ?”
Nói xong ông mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương hiện ra trước mắt.
“Đây là nhẫn kim cương anh đặc biệt đặt làm, trên đó khắc chữ viết tắt của họ chúng ta, L&D, hy vọng phu nhân thích.” Ông cầm lấy tay Diêu Phương: “Nào, anh đeo lên cho phu nhân.”
Tuy rằng Diêu Phương đã gần năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt nên ngón tay trắng nõn thon dài, trên ngón trỏ vẫn đeo nhẫn cưới bọn họ khi kết hôn.
Lăng Viễn tháo nhẫn cưới ra, thay chiếc nhẫn kim cương kia vào, tay Diêu Phương trở nên đẹp hơn rất nhiều.
“Đẹp quá, phu nhân.” Lăng Viễn cầm lấy tay bà hôn một cái.