Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 104.2
Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:35:29
Lượt xem: 32
Vậy mỹ danh một đời có thể sẽ tan vỡ mất.
“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng tắm bị gõ vang.
Ngay sau đó truyền đến giọng nói của Trình Dục Minh: “Vẫn chưa xong à”
“Sắp xong rồi.”
Lăng Niệm Niệm đi ra, muốn nói gì đó nhưng lại im, không lên tiếng, ngồi ở bên cạnh bàn ăn cầm d.a.o nĩa ăn điểm tâm.
Đây là lần đầu tiên cô được Trình Dục Minh làm bữa sáng cho, mùi vị rất ngon.
Trình Dục Minh cúi đầu ăn sáng, thỉnh thoảng nhìn về phía Lăng Niệm Niệm, mỉm cười.
Ding Dong!
Chuông cửa đột nhiên reo lên.
Ai mà tới sáng sớm thế này?
Lăng Niệm Niệm có chút tò mò buông đồ ăn xuống, quay đầu nhìn về phía cửa.
Trình Dục Minh đứng dậy ra mở cửa, anh thò người ra ngoài, sau đó trong tay nhận lấy túi lớn, lại đóng cửa lại.
Cô nghi hoặc nhìn về phía cái túi kia.
Trình Dục Minh xách túi đi tới bên cạnh cô, đặt túi dưới chân cô, thản nhiên nói: “Ở đây có quần áo và mỹ phẩm, mỹ phẩm dưỡng da.”
Lăng Niệm Niệm kinh ngạc mở to hai mắt: “Cho tôi?”
Trình Dục Minh nhếch môi: “Hay là nói, cô mặc quần áo của tôi nên nghiện rồi?”
Lăng Niệm Niệm nghe vậy cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình một chút, đột nhiên mặt ửng đỏ.
“Chỉ là tôi giật mình, sáng sớm như vậy mà anh đã mua được những thứ này, trung tâm thương mại còn chưa mở cửa đâu.”
Âu Dương đang xuống tầng: Tổng giám đốc nói một câu, trợ lý chạy gãy chân!
Trình Dục Minh không cho là đúng: “Tiện tay thôi!” rồi ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-104-2.html.]
Âu Dương kháng nghị: Nói đúng hơn là bắt tôi chạy hết Giang Thành này!
Lăng Niệm Niệm cầm lấy d.a.o nĩa ăn hết chút trứng gà cuối cùng trong đĩa, sau đó uống một hơi cạn sạch sữa nóng, đứng dậy ợ một cái: “Tôi ăn no rồi, về phòng trước đây.”
Nói xong, cô xách túi vui vẻ nhảy về phía phòng.
Đợi đến khi cô đi ra, Trình Dục Minh đã giặt xong bát đũa, thay quần áo.
Hôm nay anh mặc một cái áo T-shirt màu đen, phối hợp với một chiếc quần jean phối màu, mang giày ván, cùng với khuôn mặt đẹp trai, rất có phong thái của một thầy giáo đại học.
Điều này khiến Lưu Niệm Niệm hơi hoảng hốt, cô nhớ lại trường đại học Phúc Thanh mà mình đang học.
“Sao vậy, đẹp trai làm cô bối rối à?” Trình Dục Minh nghiền ngẫm nhìn cô.
Thật không biết xấu hổ!
Lăng Niệm Niệm liếc anh một cái, thật không thể tin được lời này được nói ra từ trong miệng anh.
Không ngờ Trình Dục Minh còn có một mặt tự kỷ như vậy.
Anh nhìn lướt qua quần áo trên người cô, chống cằm trêu ghẹo nói: “Bộ đồ này của cô và tôi, có giống trang phục tình nhân không?”
Lúc này Lăng Niệm Niệm mới nhớ tới mình mặc áo T - shirt màu trắng phối với quần jean, cũng là phối trắng đen.
“Quần áo này do anh bảo người ta mua.” Lăng Niệm Niệm đột nhiên trừng mắt nhìn anh: “Anh cố ý?”
Trình Dục Minh cũng không phủ nhận, ghé sát vào tai cô khẽ cười: “Đúng, tôi muốn ông nội nhìn thấy.”
“Quên đi, vì để cho ông nội vui vẻ, tôi sẽ không so đo với anh.” Lăng Niệm Niệm tỏ vẻ hào phóng, sau đó kéo quần áo trên người mình, bất mãn nói: “Tuy nhiên lần sau anh chọn đồ đẹp hơn đi.”
Môi Trình Dục Minh hơi cong lên, mập mờ nói: “Ồ, lần sau, cô đang ám chỉ lần sau cô còn muốn mặc đồ tình nhân như này à?”
“Ai nói như vậy chứ, chúng ta đang diễn kịch mà thôi, làm phiền anh phân rõ, tổng tài đại nhân ạ!”
Cô nói xong tức giận đi về phía cửa, cũng không quay đầu lại mà mở cửa ra.
Trình Dục Minh nhìn bóng lưng tinh tế của cô, nhếch khóe môi sau đó đi theo.