Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 103: Ngủ ngon, vị hôn thê của tôi
Cập nhật lúc: 2024-10-10 22:42:24
Lượt xem: 38
Lăng Niệm Niệm hoảng hốt chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, lúc này mới đè lại trái tim đang đập thình thịch của mình.
Vừa rồi cô sao vậy?
Ma xui quỷ khiến thế nào vậy mà đưa tay muốn sờ vết hằn trên mặt anh.
Chắc là do uống rượu quá nhiều.
Cô mở vòi nước, hắt nước lạnh lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Lúc này mới bắt đầu nhìn xung quanh nhà vệ sinh.
Nơi này rất lớn rất sạch sẽ, gạch men màu đen trắng hòa lẫn vào nhau. Bồn rửa tay có hình vuông và có một chiếc gương quá khổ. Mặt trên đặt kem đánh răng bàn chải đánh răng còn có d.a.o cạo râu, sữa rửa mặt các loại, đều là một phần của mỗi người.
Nhìn ra, nơi này bình thường chỉ có Trình Dục Minh ở một mình.
Có phòng tắm vòi sen, còn có một bồn tắm cực lớn.
Bồn tắm còn mới và dường như chưa được sử dụng.
Trong phòng tắm có dầu gội đầu và sữa tắm, đều có mùi chanh.
Hóa ra lúc trước cô ngửi thấy mùi chanh trên người anh là do dùng sữa tắm loại này.
Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa bước ra ngoài.
Ánh đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, nhưng không thấy bóng dáng Trình Dục Minh, phòng bếp lại truyền đến tiếng nấu nướng.
Lăng Niệm Niệm đi chân trần tới, chỉ thấy cửa trong phòng bếp hơi mở, Trình Dục Minh mở bếp gas, trong nồi nấu thứ gì đó, mùi vị dường như có chút quen thuộc.
Đúng rồi, là canh giải rượu, lúc trước Lục Ninh Hân đã cho cô uống.
“Cô ngồi trước đi.” Trình Dục Minh đưa lưng về phía cô đột nhiên lên tiếng.
Lăng Niệm Niệm không ngồi xuống, mà tiếp tục đi về phía trước, nhìn khói bốc lên trong nồi, hỏi: “Anh đang nấu canh giải rượu sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-103-ngu-ngon-vi-hon-the-cua-toi.html.]
“Ừm, cô đau đầu, uống cái này là được.”
Trình Dục Minh nói xong tắt bếp gas, đổ canh giải rượu trong nồi vào trong bát, sau đó bưng lên, xoay người đi về phía cô, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc.
Anh bưng bát đến trước mặt cô, mang theo giọng điệu ra lệnh: “Uống đi.”
Thật ra Lăng Niệm Niệm rất ghét giọng điệu này của Trình Dục Minh khi nói chuyện với mình, nhưng bây giờ cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy bát, dù sao anh cũng muốn tốt cho cô.
Nhìn canh giải rượu nóng hổi, Lăng Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn Trình Dục Minh, nói: “Nó vẫn nóng, hay là để nguội đi.”
Trình Dục Minh nhếch môi, lấy lại bát từ tay cô, mắt nhìn sô pha: “Ra kia ngồi chờ.”
“Ừ.” Niệm Niệm ngoan ngoãn xoay người đi về phía sô pha.
Trình Dục Minh nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, từ trên nhìn xuống, liếc mắt một cái liền thấy mắt cá chân trắng nõn của cô bọc trong vớ màu trắng, rất nhỏ và đẹp.
Anh đặt bát ở trên bàn trà, xoay người vào phòng khách.
Không lâu sau thì trở về, trên tay cầm một đôi giày hoàn toàn mới còn có khăn mặt, khăn tắm, đi tới trước sô pha.
Anh đặt giày trước mặt cô: “Đừng đi chân đất, đi cái này đi. Khăn tắm và khăn mặt tôi để trong phòng tắm cho cô rồi.”
Nhìn người đàn ông tinh tế trước mắt này, trong nháy mắt Lăng Niệm Niệm hoảng hốt.
Rất nhanh cô đã phục hồi tinh thần lại, mỉm cười: “Cảm ơn.”
Trình Dục Minh không nói gì nữa mà bưng canh giải rượu trên bàn trà lên, dùng miệng thổi, sau vài phút, canh không còn nóng nữa, anh lại bưng tới trước mặt cô: “Có thể uống rồi.”
Lăng Niệm Niệm nhìn anh một cái rồi nhận lấy bát uống một hơi cạn sạch.
Trình Dục Minh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã là 12 giờ 40 phút.
“Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Nhưng Lăng Niệm Niệm vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh mím môi, giống như có lời muốn nói.