Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 102: Đưa cô về nhà mình
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:17:06
Lượt xem: 40
Xe chạy như bay về phía trước, ánh đèn neon trên đường phố vẫn sáng.
Lăng Niệm Niệm nằm trong lòng Trình Dục Minh giống như con mèo nhỏ đang tìm kiếm nơi mềm mại thoải mái để ngủ.
Anh rũ mắt nhìn cô, mái tóc màu nâu tùy ý buộc lên, trên người mặc đồ thể thao, sức sống thanh xuân b.ắ.n ra bốn phía. Dường như sau khi ồn ào trên đường từ nhà ông nội trở về, phong cách ăn mặc của cô liền hoàn toàn thay đổi.
Không còn phong tao gợi cảm, mà căn cứ vào trường hợp mặc trang phục thích hợp.
Đi làm thì trang phục chuyên nghiệp, sau khi tan làm không phải trang phục thoải mái thì là thể thao.
Nói thật, trong khoảng thời gian này Lăng Niệm Niệm đã mang đến cho anh nhiều cảm giác kì lạ, không ngừng làm tan chảy từng chút một nội tâm đã vững như bàn thạch của anh.
Nếu không phải vì bữa trưa tình yêu ngày hôm đó, có lẽ bây giờ họ vẫn ổn...
Trong lòng Trình Dục Minh không tiếng động thở dài một hơi, đưa tay ôm Lăng Niệm Niệm chặt hơn một chút.
“Gia, đến Lăng gia ạ?” Âu Dương ở phía trước lái xe, hỏi.
Kỳ thật không cần hỏi cũng biết, chỉ là trước khi làm việc anh ta đều hỏi Trình Dục Minh, không tiện tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của anh.
Trình Dục Minh nhìn người đang ngủ say trong lòng, lại nghĩ đến sáng mai còn phải đến bệnh viện đón ông nội xuất viện, mà Lăng Niệm Niệm cũng muốn cùng đi.
Không bằng...
Anh nhếch môi, thản nhiên nói: “Đường Thành Nhất Phẩm.”
“Hả?”
Âu Dương hơi sững sờ, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ trả lời “Vâng.” rồi lại chuyên tâm lái xe.
Bên trong xe rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng lẩm bẩm, nhưng âm thanh quá nhỏ, cũng rất mơ hồ, vốn dĩ Trình Dục Minh không nghe rõ cô đang nói gì.
Khi xe đến bãi đỗ xe ngầm của đường Thành Nhất Phẩm, Lăng Niệm Niệm còn chưa tỉnh.
Tác dụng rượu trái cây này lớn quá.
Trình Dục Minh xuống xe tiếp tục ôm ngang Lăng Niệm Niệm, sau đó nhìn về phía Âu Dương, giọng nói lãnh đạm: “Cậu về đi, ngày mai đến công ty, không cần đón tôi.”
Âu Dương gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-102-dua-co-ve-nha-minh.html.]
Về đến nhà, Trình Dục Minh đặt Niệm Niệm lên sô pha, để cô nằm thẳng, giúp cô cởi giày.
Anh ngồi xổm trước sô pha, lẳng lặng đánh giá người phụ nữ trước mắt này: Lông mi của cô rất dài, mặt trắng nõn, môi phấn nộn gợi cảm, phối hợp với trang phục thể thao và b.í.m tóc đuôi ngựa làm cho người ta có cảm giác thanh thuần.
Sự tương phản to lớn này tạo ra một sự cám dỗ c.h.ế.t người.
Tay Trình Dục Minh bất giác vươn ra vuốt ve khuôn mặt Lăng Niệm Niệm, trượt thẳng đến cằm.
Rốt cuộc cô là người thế nào?
Buổi chiều khi nhìn thấy cô đứng ra vì bà cụ đó, anh nhìn thấy ở cô sự tốt bụng chưa từng thấy.
Những bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, bắt nạt người khác trước kia, giờ phút này dần dần trở nên mơ hồ.
Trình Dục Minh đã không phân biệt được cái nào mới là cô thật.
Nếu cô thật sự là như thế, làm sao có thể hết lần này đến lần khác ở dưới mí mắt anh bắt nạt em gái mình?
Trong đó có uẩn khúc ư?
Anh bỗng nhiên nhớ tới một việc, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Âu Dương.
“Gia.” Rất nhanh Âu Dương đã nghe điện thoại.
Giọng nói của Trình Dục Minh lãnh đạm mang theo vội vàng: “Điều tra chuyện hot search kia thế nào rồi?”
“Vẫn luôn theo dõi, chắc ngày mai có kết quả.”
“Nói cho tôi biết đầu tiên.”
Âu Dương còn muốn nói thêm nhưng điện thoại đã bị cúp.
Anh ta cười lắc đầu.
“Mẹ, mẹ, con nhớ mẹ. Mẹ chờ con một chút.”
Lăng Niệm Niệm trên sô pha đột nhiên nói mớ, vẻ mặt có chút sợ hãi và khẩn trương, tay vung vẩy lung tung trên không trung, dường như muốn bắt lấy thứ gì đó.