Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 101.2
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:53:10
Lượt xem: 35
Tiết Tử Minh nhìn chằm chằm thắt lưng Sương Sương bị ôm, hơi hơi nhếch môi: Giả bộ rất giống.
Lên xe, Triển Hồng Vũ dịu dàng nhìn cô gái đáng thương trong lòng: “Đau bụng dữ dội không?”
Giọng nói mảnh mai của Lăng Sương Sương truyền đến, tựa như tiếng mèo nhỏ kêu: “Làm phiền anh Triển rồi, em về nhà uống chút nước rồi ngủ một giấc sẽ không sao.”
Đến cửa thôn Thành Trung, Triển Hồng Vũ đỡ cô ta xuống xe, tay ôm cô ta: “Em có thể tự đi không? Hay là, tôi đưa em về nhà.”
“Em không sao, bây giờ đã khá hơn nhiều. Nhà em rất cũ nát, sợ anh chướng mắt.” Lăng Sương Sương từ chối nói.
Nếu thật sự để cho anh ta đưa về nhà thì cô ta đi đâu tìm một cái nhà để vào chứ!
Triển Hồng Vũ cũng hiểu ý, không cưỡng cầu: “Được rồi, tôi về trước đây.”
Sau khi Maybach lái đi, cuối cùng Lăng Sương Sương cũng đứng thẳng người, tinh thần sáng láng.
Giả bộ mệt quá!
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước xe thể thao cách đó mấy trăm mét, chui vào, khởi động lái về hướng nhà.
Trong chiếc Maybach màu đen cách đó không xa, Triển Hồng Vũ híp mắt, tay chống cằm như có điều suy nghĩ, giật giật khóe miệng, nói với tài xế: “Trở về.”
————
Ăn uống no nê, Lăng Niệm Niệm đỏ mặt dìu tay Lục Ninh Hân vào thang máy chật ních người.
“Tiểu Hân Hân, hôm nay cảm ơn bữa tiệc lớn của cậu, quá ngon. Lần sau chúng ta phải tới đây ăn cơm.”
“Được.” Lục Ninh Hân sảng khoái đồng ý rồi lại lắc đầu: “Niệm Niệm, cậu nắm chặt tôi một chút, cậu xem bây giờ cậu uống một chút rượu trái cây đã say rồi.”
Niệm Niệm cười phủ nhận: “Cậu nói sai rồi, đây không phải say, là hơi say, biết không?”
“Được được được, cậu nói cái gì chính là cái đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-101-2.html.]
Đinh!
Thang máy đến tầng một, mọi người từ bên trong đi ra.
Lục Ninh Hân đỡ Lăng Niệm Niệm đang say rượu ra khỏi thang máy, có chút vất vả đi về phía bãi đỗ xe ngoài cửa.
Rượu trái cây Niệm Niệm uống, vị rất ngon nên cô uống hết cả một chai.
Lần đầu uống thì nó có vị giống trái cây, nhưng dần dần lại có mùi rượu.
Lúc này khuôn mặt Lăng Niệm Niệm đã đỏ ửng, chân vô lực, cả người đều nhờ Lục Ninh Hân đỡ.
Lục Ninh Hân cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, căn bản là không chịu nổi trọng lượng Niệm Niệm.
Thân thể cô theo cánh tay Lục Ninh Hân trượt xuống, mắt thấy sắp ngã xuống đất, đột nhiên một đôi tay lớn ôm ngang lấy cô.
“Anh là ai?” Lục Ninh Hân đột nhiên bị người khác cướp người thì lớn tiếng chất vấn.
Khi nhìn rõ người trước mặt, cô ấy bỗng nhiên câm miệng, không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt: “Trình... Trình gia?”
Trình Dục Minh mặc áo sơ mi màu đen cao cấp, lạnh lùng đẹp trai, vẻ mặt bình tĩnh cúi xuống nhìn Lăng Niệm Niệm đã say trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Ninh Hân: “Để tôi đưa Niệm Niệm về.”.
Lục Ninh Hân gật đầu như máy: “Được được được, làm phiền Trình gia rồi.”
Trình Dục Minh khẽ gật đầu, ôm Niệm Niệm đi về phía xe Bentley, Âu Dương bước nhanh về phía trước mở cửa xe, đợi bọn họ lên xe, trở lại ghế lái, khởi động xe.
Lục Ninh Hân đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn thấy hết thảy vừa mới phát sinh, tinh thần vẫn chưa phục hồi.
Đây lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Trình Dục Minh ôm người rời đi, đối với cô ấy mà nói kích thích không nhỏ.
Đó là điều không thể tin được cho đến ngày hôm nay, nó lại diễn ra trước mặt cô ấy.
Cô ấy nhếch miệng cười, vui vẻ thay cho bạn thân: Nhiều năm như vậy, cuối cùng Niệm Niệm cũng đạt được mong muốn, được Trình gia ôm vào lòng.