Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 10: Lại bị lừa một lần nữa
Cập nhật lúc: 2024-08-29 07:54:10
Lượt xem: 75
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Nhân Ái, Lăng Sương Sương dựa lưng vào đầu giường, môi trắng bệch, tay phải bị băng vải quấn lại.
Một cô gái trạc tuổi đang ngồi cạnh giường, tay bóc vỏ chuối tiêu, vừa nói vừa cười với Lăng Sương Sương, còn không quên đút chuối cho cô ta.
“Sương Sương, ngày hôm qua thật sự là Trình gia tự mình ôm cậu đưa tới bệnh viện sao?”
Giang Thành này ai mà không biết Trình Dục Minh, tướng mạo anh tuấn cùng khí chất cao quý, một mình quản lý đế quốc thương mại trăm tỷ, đã sớm trở thành tình nhân trong mộng của đa số thiếu nữ.
Tần Duyệt cũng không ngoại lệ.
Lăng Sương Sương chậm rãi nuốt chuối tiêu trong miệng, sau đó nói với giọng thẹn thùng: “Ừ, lúc đó tớ rất đau, căn bản là không đứng dậy nổi. Dục Minh bế tớ lên, đưa tới bệnh viện. Lúc đó tớ rất bối rối.”
“Oa, xem ra Trình gia đối với cậu rất đặc biệt. Nghe đồn anh ta rất lãnh khốc, càng không thể tùy tiện ôm người khác kiểu công chúa. Có khi cậu chính là vợ tương lai của anh ta, chắc chị họ không coi ai ra gì của cậu chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này.”
Nhắc tới Lăng Niệm Niệm, mặt Tần Duyệt lộ vẻ chán ghét: “Cô ta thật xấu xa, dám động thủ trước mặt mọi người, kiêu ngạo hơn trời.” Nghĩ lại, cô ta lại cười thần bí: “Có điều, nếu không có cô ta làm ầm ĩ, thì cậu cũng không có cơ hội tiếp xúc thân mật với Trình gia.”
“Đừng nói như vậy, anh Dục Minh là anh rể tớ, tớ cũng không có suy nghĩ gì khác.”
“Dạ dạ dạ, Sương Sương chúng ta là người tốt, nhưng nếu Trình gia tự mình chủ động thì không trách được cậu. Huống chi, bọn họ lại chưa kết hôn.”
“Tần Duyệt!” Lăng Sương Sương mím môi nói tiếp: “Không nên nói bừa.”
Két một tiếng, cửa bị đẩy ra, trong tay Lăng Niệm Niệm ôm một bó hoa tiến vào, chậm rãi đi tới trước giường, mỉm cười nhìn thẳng Lăng Sương Sương.
“Chị, sao chị lại đến đây?” Lăng Sương Sương theo bản năng rụt vào trong, bộ dáng e ngại.
Tần Duyệt đứng lên, chắn ở trước mặt Lăng Sương Sương, ngẩng đầu hướng lên trời: “Lăng Niệm Niệm, có tôi ở đây, cô đừng nghĩ đến chuyện lại khi dễ Sương Sương nhà tôi.”
Lăng Niệm Niệm cảm thấy buồn cười, Lăng Sương Sương này không đi diễn kịch làm ảnh hậu thật sự là ngu ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-10-lai-bi-lua-mot-lan-nua.html.]
“Lăng Sương Sương, vết thương của em thế nào, trong lòng em rõ ràng nhất. Tuy nhiên người chị họ này vẫn phải tới thăm, mặc kệ nói thế nào chúng ta cũng là người thân mà.”
Lăng Niệm Niệm đặt hoa lên bàn, lại một lần nữa nhìn về phía Lăng Sương Sương trên giường.
“Sao, dám làm không dám nhận?” Tần Duyệt trừng mắt nhìn Lăng Niệm Niệm, vẻ mặt khinh thường.
“Tần Duyệt, cậu đừng nói nữa.” Lăng Sương Sương yếu ớt nói, liếc nhìn thời gian trên điện thoại ở đầu giường, 10 giờ 28 phút.
Cô ta bảo Tần Duyệt tránh ra, nói với Lăng Niệm Niệm: “Chị, chị có thể đến thăm em, em thật sự rất vui. Chị có thể lại đây một chút không? Chúng ta bắt tay giảng hòa, chuyện lúc trước coi như xóa bỏ được không?”
Lăng Niệm Niệm nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta, sau đó lại nhìn đồng hồ, còn hơn một phút nữa là đến 10 giờ rưỡi, Trình Dục Minh sắp xuất hiện. Nếu như hiện tại có thể bắt tay giảng hòa, chờ lúc Trình Dục Minh đi vào, rồi nói một câu “Xin lỗi.” trước mặt anh, nói không chừng liền hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này cô vui đến mức không thể tưởng tượng được!
“Được.” Lăng Niệm Niệm sảng khoái đồng ý rồi đi tới trước giường, vươn tay ra.
Lăng Sương Sương cầm tay cô, nhưng cũng không buông ra, mà cười quỷ dị: “Cảm ơn chị.”
Một giây sau, cửa bị đẩy ra, Trình Dục Minh đứng ở cửa, chỉ thấy Lăng Niệm Niệm dùng sức kéo tay Lăng Sương Sương xuống giường, ngay sau đó cô ta nặng nề ngã trên mặt đất.
“A, đau quá, chân của em!” Là tiếng kêu thê thảm của Lăng Sương Sương.
“Sương Sương!” Tần Duyệt kinh hãi kêu lên, đưa tay đỡ cô ta.
Trình Dục Minh nhét giỏ trái cây trong tay vào tay trợ lý Âu Dương, sau đó nhanh chóng vọt tới, ôm lấy Lăng Sương Sương đặt cô ta lên giường rồi ấn chuông gọi.
Một lát sau, bác sĩ cùng y tá liền chạy vào, giúp Lăng Sương Sương kiểm tra vết thương.
Mặt Trình Dục Minh đã lạnh như băng, anh đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói với Lăng Niệm Niệm: ‘Cô, ra đây!”
Đầu Lăng Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng, chân đã di chuyển theo sau Trình Dục Minh ra khỏi phòng bệnh.