Sau khi xuyên sách làm nữ phụ độc ác, bà đây không làm nữa! - 15. Hết

Cập nhật lúc: 2025-12-24 11:04:19
Lượt xem: 201

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng thật sự tưởng ham sống sợ c.h.ế.t yêu , thật sự cho rằng rời xa là vì cho , nhưng trong lòng nhỏ nhoi mong mỏi gặp .

Nhìn hàng mi dài của rung lên vì nước mắt, đột nhiên thấy đúng là gì.

“Xin mà… là sai . nếu vô tình phát hiện Tôn thái y, âm mưu của ? Vừa nhắc về Tô Thanh Hòa giả, cũng giúp một tay mà.”

Ta dịu giọng dỗ dành.

Lý Nguyên hừ một tiếng, ngửa đầu chà mạnh lên khóe mắt.

Ta ôm cánh tay lắc lắc:

“Lý Nguyên ngoan, sai ? Thái t.ử điện hạ, dân nữ tội .”

Ta bám theo nũng, lấy lòng, bỗng một giọng vang lên cắt ngang:

“Hoàng tẩu.”

Là Lý Hành bước qua chiến trường về phía .

Một giáp bạc, tay cầm khăn bạc quấn quanh thanh kiếm còn nhuốm máu, trông giống hung khí g.i.ế.c , ngược như một cây bút thép.

Ta kinh ngạc:

“Người đ.â.m c.h.ế.t Tôn thái y… là ngươi ?”

Thật khó tưởng tượng vị công t.ử phong nhã ngày thường thể đại sát chiến trường như .

Lý Hành ánh mắt hiền hòa, trêu:

“Hoàng tẩu nhận Lương Đệ mà nhận ? Uổng công dũng một phen.”

“Làm thế ,” vỗ vỗ lên giáp vai che giấu ngượng ngùng,

“cao ráo, trai như đó, chẳng lẽ còn là ai khác? Chỉ thể là nhất, thông minh nhất…”

Còn xong “Bạch! Niệm! Niệm!”

Trời đất ơi, chỉ tức giận của ai đó sắp bùng nổ, xông tới một cái liền kéo lưng.

Lý Hành chúng nửa nửa trêu, lắc đầu tặc lưỡi, về phía cổng thành :

“Đi thôi, về giúp hoàng cung xin mẫu hậu.”

36.

Ta tiễn theo bóng Lý Hành xa, sang trêu Lý Nguyên:

“Chàng rời kinh lâu như , chịu bao nhiêu trách mắng của mẫu hậu. Ta khen hai câu thì ?”

Lý Nguyên buông tay , đầu bước thẳng về phía thành:

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Tuỳ nàng, Bạch đại tiểu thư. Dù cũng quản nổi nàng nữa .”

Chậc, chua thật.

nghĩ cũng đúng, mới phút còn dỗ dành , chớp mắt sang khen kẻ khác, là ai thì cũng chịu nổi.

Ta bĩu môi, cất bước theo , thấy Tô Thanh Hòa lau nước mắt chạy về phía .

Nàng chẳng thèm liếc Lý Nguyên một cái, chỉ chạy tới níu lấy tay :

“Tỷ nãy nhận ?”

Thấy gật đầu, nàng lau khô nước mắt, như mèo nhỏ:

“Muội giỏi , tỷ? May mà hôm đó chia tay ở bờ đê, chạy theo tỷ, vặn trông thấy Tôn thái y trói tỷ lên xe ngựa.”

“Muội thông minh mà, bên cạnh xe ngựa một cô nương giống như đúc, cơ hội chẳng tự đưa tới ?”

Nói nàng về phía Lý Nguyên.

Tên lúc nãy còn hung hăng tuyên bố mặc kệ , giờ lề mề ở đầu phố, rõ ràng là đợi chạy theo.

Tô Thanh Hòa chớp mắt với :

“Thật cũng định về báo cho Lý Nguyên, ai mà xem hùng cứu mỹ nhân chứ?

Lý Hành theo sát phía , bảo bảo vệ tỷ , cho Lý Nguyên , rằng tình cảm của Lý Nguyên dành cho tỷ sẽ hỏng đại sự.

Những chuyện khác hiểu, nhưng điều thì thấy đúng.

Tình cảm Lý Nguyên dành cho tỷ, đừng hoàng quyền phú quý, đến trời đất thần quỷ, cũng chẳng để mắt.”

Nàng hất cằm về phía góc phố, khẽ, ghé tai :

“Huynh hung thì hung thật, nhưng trong lòng tỷ chắc cũng hiểu, âý chỉ quanh quẩn bên tỷ mà thôi.”

“Dáng vẻ hung thần ác sát, lấy mạng che chở cho tỷ… trai, ?”

Đẹp trai

Ta ngẩng đầu về phía ảnh cao lớn ở đầu phố.

Chàng mất kiên nhẫn, nhưng chẳng nỡ nổi giận với , đành chịu thua mà về phía .

Nhìn dáng vẻ bực nhịn của , bỗng nhớ tới một chuyện xa xưa.

Năm bày mưu cho thổ phỉ bắt cóc, rơi tay sơn tặc, chính là Lý Nguyên xông trại cứu .

Cũng giống hôm nay, rõ ràng tức đến cực điểm, rõ ràng quyết tâm ném trong trại bắt tự lết về, nổi nửa nén hương, xám xịt , một tay kéo lên ngựa.

Ta sai, dám hé miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-lam-nu-phu-doc-ac-ba-day-khong-lam-nua/15-het.html.]

Chỉ cánh tay rỉ máu, rốt cuộc vẫn nhịn hỏi khẽ:

“Đau ?”

Chàng đen mặt gì, nén cả quãng đường, mãi tới gần về phủ mới thốt một câu:

“Đau lòng.”

Thật luôn , từng hung với , cũng từng giận .

Chàng chỉ giận chính , vì bảo vệ .

Chàng đau lòng vì .

đau lòng vì ?

37.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, Lý Nguyên mặt .

Tô Thanh Hòa thấy tình thế , từ lâu chuồn mất.

Chiến trường ban nãy còn đầy m.á.u me hỗn loạn, nay bóng đêm khép bốn phía, gió đêm xuân thổi qua, mấy phần êm đềm dễ chịu.

“Còn ?”

Lý Nguyên cúi đầu .

Chỉ là cơn “tức giận” giả vờ , trong gió xuân và đêm tối tan sạch, chỉ còn dịu dàng trong đáy mắt.

Ta cong môi :

“Đi ?”

“… Về nhà.”

Ta gật đầu, đưa tay chỉ ngược hướng:

“Nhà ở ngoài thành, bên .”

Lý Nguyên cạn lời, giả bộ rời .

Chưa kịp bước nổi nửa bước, trừng :

“Bạch đại tiểu thư, nàng Vân Châu là phong địa của cô ?”

Cái thật sự .

“Nàng mỗi tháng, mỗi ngày, mỗi khắc, đều dâng tin tức Vân Châu cho cô ?”

Cái càng .

Nếu , đem miếng ngọc gia truyền tặng cầm để mua rượu uống…

Thấy lắc đầu ngoan ngoãn, thần sắc Lý Nguyên dịu , từng chút từng chút cúi xuống:

“Vậy nàng , mỗi năm mỗi tháng mỗi ngày, luôn bách tính và đại thần lo lắng cho Vân Châu dâng tấu, rằng Vân Châu thiếu một vị nữ chủ nhân ?”

Ai?

Là tên nào hại ?!

Lý Nguyên khẽ cọ mũi , hài lòng thẳng dậy:

“Dù , lời . Nàng cứ về nhà , về phủ tiện thể từ đống tấu chương chọn lấy một nữ chủ nhân.”

Chàng về phía , bước chân chậm rãi, một bàn tay từ trong áo choàng cố ý vươn .

Thôi thì… nên quá kiêu, đưa bậc thang thì bước xuống, ai bảo bổn cô nương là nữ phụ tuyệt thế, gặp yêu, hoa gặp hoa nở chứ!

Ta chạy hai bước theo kịp, một tay nắm chặt lấy bàn tay ấm áp :

“Đi thôi thôi, về nhà.”

Gió xuân cuốn áo choàng đen của trùm sang .

Trong mắt là núi xa trăng sáng, là vạn nhà lên đèn, là ấm khiến say hơn cả gió xuân.

Từ nay về , còn kịch bản, còn vai chính, vai phụ.

Trời cao biển rộng, cùng nắm tay bước giữa nhân gian.

Lý Nguyên mỉm , kéo lòng:

“Về ?”

“Đương nhiên là về Thái t.ử phủ.”

“Về Thái t.ử phủ thì ?”

“Đương nhiên là nữ chủ nhân.”

“Làm nữ chủ nhân thì ?”

“Thì… ở bên , cơm áo gạo tiền, sinh con đẻ cái…”

Ta tỉnh thì thấy ánh mắt Lý Nguyên tràn đầy yêu thương, cúi xuống hôn .

“Này! Lý Nguyên Nguyên!”

Suốt ngày đằng chân lân đằng đầu!

Ta thấy đúng là cố ý!

___Hết__

Loading...