Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu - 04

Cập nhật lúc: 2024-09-14 17:08:11
Lượt xem: 2,472

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Chi Nam, năm nay mười bốn tuổi, khi quát lên một tiếng thì lập tức mím chặt đôi môi, đối với những lời khen ngợi của chỉ lộ vẻ thờ ơ, cho đến khi họ lúng túng rời . Sau đó, lấy từ một góc tường một túi vải nhỏ đặt lên đầu tường, định rời .

 

“Chi Nam —” Tố Tuyết vội vã từ trong nhà chạy đuổi theo.

 

Lý Chi Nam dừng bước, đợi khi Tố Tuyết đến gần mới hạ giọng : “Mấy bậy, hai tỷ đừng để bụng. — Đây là chút lúa lép lấy từ nhà, loại thì lấy , hai tạm ăn đỡ hai bữa, nhưng đừng để ai đưa, cũng đấy, quản nghiêm lắm...”

 

“Ta , cảm ơn công tử!” Vì cảm động, vì uất ức, nước mắt của Tố Tuyết rơi lã chã.

 

Lý Chi Nam đầu về phía đầu ngõ, thấy mấy bà vẫn còn thập thò về phía , vì mang tiếng, đành bước tiếp, : “Về , ngày mai đến học đường, đợi về tới thăm .” Nói xong, đầu , bước nhanh mà .

 

Tố Tuyết chờ đến khi bóng dáng của Lý Chi Nam khuất góc tường, mới lau khô nước mắt, cẩn thận cầm lấy túi vải đầu tường, nhà đưa cho Vũ Đồng.

 

Chuyện bên ngoài Vũ Đồng thấy hết qua cửa sổ, lúc thấy Tố Tuyết về với khuôn mặt đầy vết nước mắt, cũng đoán phần nào. Lại thấy trong túi vải chỉ một đống lúa lép, liền hỏi: “Đây là do thiếu niên đưa ? Hắn tên gì?”

 

Hốc mắt Tố Tuyết nóng lên, nước mắt trào . Nàng cố gắng bình tĩnh , ngượng ngùng : “Hắn là Chi Nam mà, tỷ nhớ ? Nhà là phú hộ trong làng , cũng là duy nhất trong làng đang học ở học đường, học vấn giỏi! Trước đây tỷ còn thể đỗ trạng nguyên nữa đấy!”

 

“Ồ, thật ?” Vũ Đồng , hỏi tiếp: “Đã là học sinh, hôm nay học?”

 

“Hắn cảm lạnh!” Ánh mắt của Tố Tuyết trở nên ảm đạm: “Đã mấy ngày đến học đường . Lúc nãy khi chuyện với bọn trẻ ở ngoài, ngang qua , nên về nhà liền lén lấy một túi lúa lép đây. Hắn còn dặn đừng để , nếu mắng mỏ.”

 

“Ồ...” Vũ Đồng thở dài trong lòng, vẻ nàng nỗ lực hơn nữa, nếu con đường tình duyên của cũng sẽ khó khăn lắm đây.

 

Chương 5: Không còn lựa chọn khác...

 

Đối với đề nghị của phu nhân lý trưởng, dù trong lòng Vũ Đồng phần đồng ý, nhưng bên ngoài vẫn biểu lộ , nàng chỉ kính cẩn thi lễ với phu nhân lý trưởng : “Cảm ơn đại thẩm nghĩ cho con. Chỉ là việc quan trọng, mong thẩm cho con suy nghĩ thêm. Vậy xin thẩm cho con ba ngày, ba ngày dù thành , con nhất định sẽ báo đáp thẩm.”

 

“Được, !” phu nhân lý trưởng liền đồng ý ngay: “Dù đây cũng là chuyện hệ trọng, nên cẩn thận một chút! Hơn nữa, ngươi cũng nên bàn bạc với ngươi, dù ngươi lấy chồng cũng mang theo nó, chẳng lẽ để một tiểu cô nương ở trông coi ngôi nhà tồi tàn ? — Nói thế thì nhà Vương Tân Vinh càng hợp lý! Ngươi nghĩ xem, nhà nào cưới một nàng dâu mà còn nuôi thêm của nàng chứ? Thời buổi thêm một miệng ăn là thêm bao nhiêu phiền phức, ngươi hiểu điều đó mới !”

 

Nói đến đây, phu nhân lý trưởng cảm thấy chuyện đủ chín muồi, liền dậy cáo từ.

 

Vũ Đồng vội vàng nhét bát thịt tay bà: “Thẩm mang về thưởng thức chút nhé. Sau hai tỷ con còn nhờ thẩm giúp đỡ nhiều!”

 

“Ôi, , !” phu nhân lý trưởng nửa đẩy nửa kéo cũng nhận lấy.

 

Tố Tuyết giận đến mức trợn tròn mắt.

 

Phu nhân lý trưởng khỏi, Tố Tuyết còn quan tâm đến bát thịt nữa, vội vàng với Vũ Đồng: “Tỷ, nhà ca ca Vương Tân Vinh tuy tệ, nhưng nhất là đừng gả đó.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/04.html.]

“Sao ?” Vũ Đồng hỏi ngay: “Có điều gì khuất tất chăng?”

 

Tố Tuyết ngập ngừng một lúc mới : “Nghe từng thiết với tỷ tỷ Xuân Liễu trong làng.”

 

“Ồ? Thế thành ?”

 

“Mẹ của Xuân Liễu đồng ý.” Tố Tuyết : “Bà chê nhà nghèo, là hộ độc đinh, tỷ hỗ trợ. Hơn nữa, nhà họ cũng sính lễ, nên ngay ngày Vương ca ca nhập ngũ, bà gả Xuân Liễu sang Ngưu gia thôn bên cạnh, chồng tỷ là một què, nhưng gia cảnh khá giả. Nghe Vương ca ca vì tức giận chuyện mà tự nguyện nhập ngũ, lúc còn đầu .”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Thật là bất hiếu!” Vũ Đồng kìm mà chửi: “Chỉ là thú thê mà bỏ mặc cả cha già yếu ? Đứa con như cần cũng !”

 

Tố Tuyết gãi đầu, gì thêm.

 

Vũ Đồng đổi giọng, một câu khiến Tố Tuyết kinh ngạc vô cùng. Nàng : “ dù Vương Tân Vinh chút đáng trách, nhưng đó chính là tìm. Được, cứ quyết định là !”

 

“À? Tại ?” Tố Tuyết tròn xoe mắt: “Huynh và Xuân Liễu tỷ tỷ... Hơn nữa, nhỡ trở về bình an thì ?”

 

Vũ Đồng đáp: “Chuyện của và Xuân Liễu qua , quyền can thiệp. Nếu trở về bình an, sống chung thì chung sống, thì hòa ly.”

 

“Hòa ly?” Tố Tuyết kinh ngạc đến mức mắt mở to hết cỡ, đây là điều thể tùy tiện ? Trong mười dặm tám làng cũng chẳng tìm một trường hợp nào như !

 

Vũ Đồng thản nhiên : “Vốn dĩ chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn , nếu cả hai đều đạt mục đích ý , tại thể hòa ly?”

 

Tố Tuyết cảm thấy đầu óc chút lẫn lộn, cố gắng gãi đầu, cảm thấy lời tỷ dường như lý, nhưng cũng chút gì đó đúng lắm!

 

Sau khi quyết định sơ bộ, Vũ Đồng liền bảo Tố Tuyết mời Vương tẩu đến. Nàng nghĩ rằng trong làng , Vương tẩu lẽ là đáng tin cậy nhất, ngay cả phu nhân lý trưởng cũng sánh !

 

Khi Vương tẩu đến, nàng mang theo cả cô con gái nhỏ, gọi là Đào Nhi. Vừa bước nhà, Đào Nhi thấy chiếc lồng chim treo cửa sổ, vui mừng khôn xiết, cứ quanh quẩn bên lồng chim mà , nhảy nhót.

 

Vũ Đồng thấy Đào Nhi ngoan ngoãn, đáng yêu, liền : “Nếu con thích con chim , mang về nhà nuôi , nhà cũng còn dư lương thực để nuôi nó nữa.”

 

“Thật sự tặng cho con ?” Đào Nhi ngạc nhiên mừng rỡ, liền sang Vương tẩu.

 

Vương tẩu cũng ngắm nghía lồng chim và con chim hồi lâu, thấy lồng đan khéo léo, chim cũng , liền vội : “Thế thì , con chim thế, thêm cái lồng tinh xảo như , để trẻ con phá hỏng thì thật là đáng tiếc!”

 

Sau đó, nàng hỏi thăm nguồn gốc con chim, kìm mà đề nghị: “Theo thấy, ngươi bây giờ cũng thể ngoài , chi bằng để ngày mai Vương đại ca của ngươi chợ xem thể bán .”

 

“Thế thì quá!” Vũ Đồng vội vàng cảm ơn: “Nếu thật sự bán tiền, dù ít dù nhiều, cũng nhờ đại ca giữ , coi như là trả tiền trứng gà của tẩu.”

 

Vương tẩu : “Gấp gì, hết hãy lo cho cái bụng của các ngươi .”

Loading...