Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu - 02

Cập nhật lúc: 2024-09-14 17:07:20
Lượt xem: 2,403

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2: Nhà nghèo đến nỗi bốn bức tường trống trơn...

 

Hàn Vũ Đồng vượt cạn xong xuyên , điều khốn khổ hơn là khi xuyên xong, nàng thật sự sinh một đứa bé! Hơn nữa, thể kết hôn mà sinh con, cha của đứa bé rõ là ai.

 

Hàn Vũ Đồng nước mắt.

 

Đợi đến khi Tố Tuyết rửa bát xong , Vũ Đồng ngủ . Điều cũng trách nàng , thể sản phụ vốn yếu nhược, nàng ngủ, giấc ngủ nàng sẽ trở thế giới cũ!

 

trời mắt, khi nàng chợp mắt một lát, mở mắt thì mắt vẫn là căn nhà tranh rách nát , bên cạnh vẫn là đứa trẻ bé nhỏ nhăn nheo. Có lẽ là vì đói, đứa trẻ đang quơ quào tay nhỏ, ngừng.

 

Ôi trời ơi, con yêu của .

 

Đã thể thấy con ruột ở thế giới , thì coi như đây là con ruột , dù thì cũng là đứa bé do nàng sinh . Có khi đứa bé chính là đứa bé , thì càng !

 

Hàn Vũ Đồng cố nén sự khó chịu, dậy ôm lấy đứa trẻ lòng.

 

Ôi chao, đứa bé thật xí! Gương mặt nhỏ đỏ hỏn, đôi mày nhăn nhúm, lẽ do thể thiếu dinh dưỡng nên đứa trẻ gầy gò, trông thật tội nghiệp.

 

Không , nhất định nuôi sống nó!

 

Vũ Đồng lặng lẽ c.ắ.n răng, chỉ nuôi sống nó thì mới thể chấp nhận cái thể . Cũng chỉ nuôi sống nó thì nàng mới cơ hội cha của đứa trẻ là ai.

 

, đến giờ phút Vũ Đồng vẫn tin, một cô nương trong trắng như thể cam tâm chịu mang tiếng kết hôn mà sinh con, trừ phi uẩn khúc gì khác!

 

, chắc chắn là uẩn khúc, nàng linh cảm như thế. Nên giờ là lúc để vướng bận, tập trung tinh thần nuôi con sống sót mới là chính đáng.

 

Nghĩ đến đây, Vũ Đồng ngượng ngùng cởi áo định cho con bú, nhưng thể quá suy kiệt, đứa trẻ dù cố gắng đến cũng b.ú giọt sữa nào, khiến Vũ Đồng lo lắng gọi Tố Tuyết đến hỏi:

 

“Nhà thật sự còn chút bột mì trắng nào ?”

 

Tố Tuyết lắc đầu.

 

“Vậy còn gạo thì ?” Nấu chút cháo loãng cũng mà!

 

Tố Tuyết lắc đầu: “Tỷ, hũ bột mì và hũ gạo trong nhà đều cạn, chỉ còn chút canh tạp mà tỷ uống, cũng đủ cầm thêm một bữa nữa.”

 

Vũ Đồng như hóa đá, đây là cái gia đình gì thế ? Không gạo, bột mì, chẳng lẽ đợi đến c.h.ế.t đói ?

 

Thân thể thật là ngốc, sống khổ thế , còn sinh con gì, chẳng lẽ để đứa trẻ chào đời chịu khổ?

 

Nghĩ đến đây, Vũ Đồng tức giận : “Vậy thì mang chút canh tạp đến đây, còn tiêu hóa thì trông phận của nó !”

 

Tố Tuyết dám cãi , vội vã nhà bếp, lấy thêm nửa bát canh tạp đem đến.

 

Vũ Đồng nhận lấy bát, thổi cho canh ấm , dùng một chiếc thìa nhỏ, từ từ đút từng chút canh miệng đứa bé. Ban đầu nàng nghĩ việc khó, nhưng ngờ đứa bé ý chí sống mạnh mẽ. Canh miệng, đứa bé nhanh chóng nuốt xuống.

 

“Thành công !” Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần nó nuốt , tám phần là thể nuôi sống.”

 

Tố Tuyết cũng thở phào một . Nhìn đứa bé đang nỗ lực để sống sót mặt, trách nhiệm của một dì trong lòng nàng cũng tự nhiên trỗi dậy, liền chủ động xin phép: “Tỷ, sẽ đến nhà Vương tẩu mượn thêm chút bột trắng nữa, giờ chỉ tẩu thể cho mượn chút ít thôi.”

 

Vũ Đồng ngước căn nhà rách nát , hề do dự mà gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/02.html.]

 

“Đi .” nàng : “Đợi đến tháng khi tiền, sẽ trả cho tẩu nhiều hơn một chút.”

 

Tố Tuyết gượng, tháng tiền ư? Làm thể! Nhà thêm một miệng ăn, c.h.ế.t đói là may mắn lắm !

 

Tố Tuyết nhanh chóng , ngoài một thăng bột đen thui, nàng còn mang về thêm năm quả trứng gà.

 

“Tỷ, Vương tẩu đúng là ân nhân cứu mạng của chúng !” Nàng xúc động đến mức đôi mắt ngấn lệ: “Muội mượn bột, tẩu liền hai lời, đong ngay cho một thăng bột tạp—chỉ tiếc là nhà tẩu cũng còn bột trắng. Ngoài , tẩu còn đem hết trứng gà kịp bán cho chúng , bảo rằng hãy tiết kiệm mà ăn, đợi qua tháng , khi cành liễu mầm sẽ cái ăn.”

 

Nói xong, nàng bày hết một thăng bột tạp và năm quả trứng gà mặt Vũ Đồng.

 

Vũ Đồng mũi cay xè, suýt nữa thì rơi lệ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Số mệnh nàng thật là đáng thương! Người xuyên thì biến thành tiểu thư, công chúa ăn sung mặc sướng, còn nàng xuyên thì cưới mà sinh con, thiếu thốn đủ đường, chẳng nàng tạo nghiệt gì mà gặp tình cảnh !

 

Thấy tỷ mắt đỏ hoe, lời nào, Tố Tuyết tưởng nàng đang nghĩ quẩn, vội vàng an ủi: “Tỷ, tỷ đừng lo, nghĩ kỹ , đợi tỷ qua tháng ở cữ, sẽ lên trấn tìm việc ở nhà ông Lưu viên ngoại, những ăn uống, mà mỗi tháng còn mấy chục đồng lớn, nuôi sống tỷ và đứa nhỏ cũng thành vấn đề.”

 

Vũ Đồng , lập tức trừng mắt.

 

“Không !” Nàng : “Trời tuyệt đường . Chỉ cần chúng c.h.ế.t đói, thì hãy cùng đây. Muội nghĩ cơm của nhà đại hộ dễ ăn lắm ?”

 

Phải, nàng nhiều về những hiểm nguy trong đó, mỗi cô nương bán tự nguyện nô đều khó thoát khỏi sự ức h.i.ế.p của lão viên ngoại và các thiếu gia. Những cô nương nào nghĩ thoáng thì cố gắng một thông phòng, qua vài năm ghép đôi một cách qua loa cũng coi như xong. Những cô nương nghĩ thông thì nhảy giếng, treo cổ cũng thiếu. Chính vì lẽ đó, tỷ nàng mới c.ắ.n răng rằng chỉ cần còn một thở, thì tuyệt đối bán nô.

 

Chỉ là ngờ một tỷ giữ trong sạch như thế chuyện hồ đồ như , thật khiến khác thể hiểu nổi.

 

Làm nô tỳ là con đường khả thi, chỉ còn cách nghĩ lối thoát khác.

 

Sau khi cho đứa bé ăn no, Vũ Đồng gắng gượng từ chiếc giường cũ kỹ bò dậy, một nữa quanh căn nhà. Mái nhà lọt gió dột mưa, giấy cửa sổ rách nát còn hình dạng. Từ lỗ thủng , thể thấy tường rào trong sân sụp mất một nửa, chỉ còn một cánh cổng nhỏ xiêu vẹo đó. Lúc đang là tiết trời đầu xuân, trong sân trống rỗng lấy một gốc rau nào thể cứu đói.

 

Nhìn trong nhà, ở góc tường vài cái chum và vại cũ kỹ, nàng mở từng cái xem, ngoài chút bột tạp và mấy quả trứng gà mượn của Vương tẩu, chỉ còn khí. Ngay cả chum đựng dưa muối cũng trống , thật đúng là nghèo đến mức chuột cũng lười đến tổ!

 

Vũ Đồng cố hít một gió lạnh: “Muội , đây cho bát nước nữa!”

 

Trời ơi, đây là tuyệt đường sống của , là trời cao đang giao cho một trọng trách lớn mà chịu cảnh trêu ngươi ?

 

Đang lúc tuyệt vọng, bỗng “Bụp” một tiếng, một con chim sẻ như say rượu bỗng đ.â.m sầm khung cửa sổ, lực va chạm mạnh khiến nó kịp định thần trượt theo khung cửa sổ mà rơi xuống đất.

 

“Ông trời, cuối cùng cũng mở mắt !”

 

Vũ Đồng mừng rỡ đập mạnh lên đùi, mặc kệ thể còn yếu sinh, nàng mở cửa chạy ngay ngoài.

 

Con chim sẻ va đập dậy , cánh nhỏ vỗ vỗ bay , nhưng Vũ Đồng nhanh tay chụp ngay trong lòng bàn tay.

 

“Xin ngươi, tuy lòng yêu thương, nhưng giờ dùng ngươi lấp đầy bụng .” Nói xong, nàng xách con chim sẻ nhà.

 

Tố Tuyết thấy động tĩnh trong nhà bếp cũng vội vàng chạy tới.

 

Vũ Đồng chìa con chim sẻ mặt nàng: “Chúng thịt ăn !” Nàng : “Từ nay về , chúng gắng sức mà sống, cái gì bay trời, chạy đất, bơi sông, chui  trong hang, chỉ cần độc c.h.ế.t , chúng đều tìm cách mà bắt về ăn. Chỉ khi chúng sống sót, mới sức mà trồng lúa trồng rau để đền đáp chúng. Muội thấy như ?”

 

“Phải, , tỷ đúng!” Tố Tuyết con chim sẻ, xúc động đến nỗi run rẩy: “Vậy để hầm nó nhé?”

 

“Đi !” Vũ Đồng phất tay: “Đêm nay muộn , sáng mai chúng bắt đầu kiếm ăn!”

Loading...