“Với  đây là kinh thành,   Thanh Châu.”
 
“Thư Ý từ nhỏ  thể yếu ớt,  thể so với ngươi da dày thịt thô.”
 
“Ngươi về hầu phủ ! Ta sẽ tìm ngươi tính sổ !”
 
Trần Thư Ý cũng nhẹ nhàng  một câu:
 
“Là do    vững mới ngã,  liên quan gì đến Dương… tiểu thư cả.”
 
Thẩm Mặc Hoài  an ủi nàng:
 
“Nàng  cần   đỡ cho nàng .”
 
“Ta  rõ nàng  là hạng  thế nào.”
 
“Không cần  nàng  giải thích.”
 
Nói dứt,  ôm  rời .
 
Ta c.h.ế.t lặng tại chỗ.
 
Không dám tin đây là lời Thẩm Mặc Hoài  .
 
N.g.ự.c như  ai đó đ.â.m mạnh một nhát, cả  tê dại.
 
Đã  nhớ nổi đây là  thứ mấy   theo bóng lưng Thẩm Mặc Hoài nữa.
 
Trong đầu  bất chợt  nhớ về chuyện cũ. 
 
Khi còn ở Thanh Châu, lúc  Thẩm Mặc Hoài    . 
 
Danh tiếng vang xa,  ai là  . 
 
 Thẩm Mặc Hoài ngoài khi    chút ý  thì với  khác đa phần đều lạnh nhạt. 
 
Mà chính cái vẻ lạnh lùng   càng khiến   ghi nhớ  thôi.
 
Có , một tiểu thư thế gia kiêu căng ngang ngược vì  chiếm  Thẩm Mặc Hoài, sai  đánh ngất   bí mật đưa về phủ . 
 
Cuối cùng là  xông  mới đưa  Thẩm Mặc Hoài  ngoài. 
 
Khi đó,  lạnh mặt, trong mắt  là hàn ý, nhưng khi  thấy  thì đáy mắt  đỏ lên, mang dáng vẻ ủy ủy khuất khuất.
 
“A Doanh.”
 
Mỹ nam rơi lệ, ai mà chịu nổi chứ?
 
Sau đó  một   xuân du, vì  báo thù cho Thẩm Mặc Hoài,  còn thả heo đuổi theo vị tiểu thư  mấy con phố. 
 
Kết quả  phụ  phạt, bắt  tấn trong viện suốt một ngày, ngay cả cơm tối cũng  cho ăn. 
 
Cuối cùng vẫn là Thẩm Mặc Hoài từ hầu phủ chạy  tìm , mang đồ ăn cho , còn chủ động nhận  với phụ .
 
Ta vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi ,  :
 
“Dương bá,  đừng trách A Doanh, đều là  của con.”
 
Một gương mặt khi nghiêm  còn  chút đáng sợ. 
 
Nói xong,  còn quỳ xuống. 
 
Bị phụ   vội vã đỡ dậy, nhưng Thẩm Mặc Hoài   nếu phụ   tha thứ cho ,  sẽ   lên. 
 
Về  phụ  cũng bỏ qua chuyện trách phạt , thậm chí  lưng còn :
 
“Ta thấy tiểu tử Thẩm gia  với con đúng là  còn gì để chê.”
 
Ta liền ôm cánh tay phụ ,  rạng rỡ:
 
“Vẫn là phụ   mắt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-tieu-hau-gia-hoi-han-roi/4.html.]
 
Nghĩ đến muôn vàn chuyện cũ, nước mắt  vòng quanh hốc mắt, nhưng  gắng sức  để nó rơi xuống. 
 
Mặc cho  xung quanh chỉ trỏ bàn tán,  vẫn cố chấp dõi theo bóng lưng Thẩm Mặc Hoài cho đến khi   biến mất.
 
Ta  ở khách điếm suốt cả buổi sáng. 
 
Đến tận trưa mới lau khô nước mắt  mặt, hai mắt  sưng đỏ. 
 
Ta lấy ít đá chườm qua,  ăn chút cơm,  đó  thẳng đến hầu phủ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Mấy gã thị vệ ở cửa hầu phủ  thấy  còn lên tiếng chào hỏi. 
 
Có lẽ vì  tới quá nhiều , ai cũng  quen. 
 
Một tên thị vệ trẻ thấy  thì :
 
“A Doanh, đại công tử vẫn  về,   ngươi nhờ  chuyển lời cũng  kịp báo cho công tử .”
 
Ta mỉm :
 
“Không ,  cần  nữa.”
 
Nói   đưa hôn thư cùng tín vật trong tay cho :
 
“Triệu Phong ca, chờ hầu gia hoặc đại công tử về thì đưa cái  cho bọn họ.”
 
“Ngươi chỉ cần , hôn sự  đến đây chấm dứt.”
 
“Là , Dương Ôn Doanh,  cần nữa.”
 
Triệu Phong trợn tròn mắt, sợ hãi đến lắp bắp:
 
“Cái … cái   ? Nếu hầu gia  công tử trách tội xuống, mười cái mạng  cũng  đủ c.h.é.m a! Hay là ngươi tự đưa .”
 
Ta  lắc đầu:
 
“Ngươi yên tâm, sẽ  . Công tử nhà ngươi    trong lòng. Ta  thế ,   chừng   còn vui mừng, vui quá còn  khi thưởng cho ngươi  chứ.”
 
Triệu Phong còn định  gì đó,   cắt ngang:
 
“Ta  đây Triệu Phong ca,    duyên gặp .”
 
Nói xong liền vẫy tay, rời khỏi cổng hầu phủ.
 
Nếu Thẩm Mặc Hoài     cưới,   sớm  với ? 
 
Ta, Dương Ôn Doanh, xưa nay  từng là kẻ dây dưa níu kéo. 
 
Khoảnh khắc giao  hôn thư, lòng  cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. 
 
Không  là   buồn, nhưng buồn thương là thứ vô dụng nhất. 
 
Những ủy khuất gần đây đều do Thẩm Mặc Hoài mang đến. 
 
Nghĩ kỹ thì cũng   dấu hiệu từ lâu.
 
Bốn năm rời , trừ hai năm đầu còn thư từ qua , hai năm    gần như   thư nữa. 
 
Đa phần là    nhiều, hồi đáp từ  thì từ những lời dài dằng dặc ban đầu, dần thành chỉ còn một câu ngắn ngủn. 
 
 khi   nào  nghĩ nhiều, chỉ cho là  bận học. 
 
Ta ngốc nghếch, như một nữ tử chìm trong tình ái, lúc nào cũng lo nghĩ cho . 
 
Thật đáng thương.
 
Hiện giờ, phụ    còn. 
 
Ta  nghĩ nhiều hơn,  thể  về Thanh Châu.