Ta bật , khẽ an ủi  mấy câu:
 
“Thả  xuống ,    với  vài lời.”
 
Đôi mắt đen thẫm của Từ Dẫn Chương    lâu:
 
“Thế nàng còn   ?”
 
Ta  tức  buồn :
 
“Nếu    thì  ?”
 
Chàng lúc  mới buông  .
 
Xuống xe, xung quanh  chẳng còn mấy . 
 
Ta  Thẩm Mặc Hoài, khẽ thở dài:
 
“Ta sắp thành  .”
 
Sắc mặt  méo mó, giọng khàn đặc, quần áo vì vội vàng đuổi theo mà lộn xộn:
 
“Nàng  bậy, nàng chỉ  thể gả cho .”
 
Ta thực sự  hiểu nổi :
 
“Tại ? Ngươi   cưới , bây giờ    bộ dạng  để  gì?”
 
Trên gương mặt  thoáng hiện vẻ hoảng loạn:
 
“A Doanh,   ,   từng   cưới nàng. Người  để trong lòng từ  đến nay chỉ  nàng. Sao     cưới nàng chứ?”
 
Nghe xong,  chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu:
 
“Ngươi thật sự chỉ thích  thôi ?”
 
“Còn Trần tiểu thư thì ?”
 
Môi Thẩm Mặc Hoài run run, lời sắp thốt   trở nên khó khăn vô cùng. 
 
Hắn nghĩ, chỉ cần  rõ, A Doanh nhất định sẽ theo  về.
 
“Nàng  sẽ  . Chính thê chỉ  nàng.”
 
Ta bật .
 
“Ngươi từng hứa với , đời  chỉ  một  . Vậy mà mới mấy năm ngắn ngủi, ngươi   nạp .”
 
“Ngươi đặt  ở ,  đặt Trần tiểu thư ở ?”
 
Thẩm Mặc Hoài cau mày,  bực dọc nhưng vẫn cố chấp giải thích:
 
“Người đời tam thê tứ  nhiều lắm,   hứa cho nàng vị trí chính thê, nàng còn  gì nữa? Nàng chẳng giống Thư Ý hiểu đại cục, cũng chẳng  nhiều sách như nàng , nàng  là con gái Thượng thư, còn nàng chỉ là con gái đồ tể. A Doanh,   đừng quá tham lam. Huống chi nàng  chỉ là , còn nàng   tất cả tình yêu của .”
 
Nghe xong,  lặng im hồi lâu.
 
Không ngờ một   đổi   chỉ cần vài năm ngắn ngủi, mà còn biến thành bộ mặt đáng ghét đến thế.
 
Ta khẽ :
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ngươi còn nhớ , Thẩm Mặc Hoài. Trước  những tiểu thư thế gia    , nào là  chỉ là con gái đồ tể, ngang ngược, chẳng dịu dàng, động một chút liền đánh , chẳng giống nữ tử.”
 
Sắc mặt   cứng :
 
“Nhớ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-tieu-hau-gia-hoi-han-roi/11.html.]
Bởi khi    quát mắng những tiểu thư   . 
 
Trong lòng ,   ,   cho phép ai chê .
 
Ta  ,   nhớ  .
 
“Lời  vô tình,    để trong lòng. Phụ  cũng thường bảo  dịu dàng hơn, kẻo dọa ngươi bỏ . Ta sợ mất ngươi, nên   đổi  nhiều. Ta vốn thích múa đ.a.o thương, nhưng sợ ngươi thấy   đủ dịu dàng, nên  dám chạm  chúng nữa.”
 
“Ta   thêu hương bao, nhưng cũng học để thêu cho ngươi. Ngươi  , kim đ.â.m  tay  đau.   chẳng thấy  cả, vì khi   thật lòng thích ngươi, cũng nghĩ ngươi thật lòng thích .”
 
“ bây giờ  mới hiểu, thật lòng thích một … là để nàng    chính . Nực  , ngươi từng    hơn bọn họ nhiều, còn giờ  chê  chỉ là con gái đồ tể.”
 
“ việc  là con gái đồ tể, chẳng  ngươi  sớm  ? Ta  hiểu đại cục,  sách chẳng nhiều, nhưng khi đó ngươi chẳng  vẫn  thích  ?”
 
Nói xong, sắc mặt    lạnh xuống, giọng  cũng cứng cỏi:
 
“Ta từ Thanh Châu lặn lội ngàn dặm tới kinh thành, cầm hôn thư nhiều  tìm ngươi. Ngươi hết   đến  khác thoái thác, coi  là gì? Ta    xô ngã Trằn tiểu thư, ngươi  tin thì thôi,  còn buông lời sỉ nhục ?”
 
“Tình nghĩa giữa  và ngươi  đoạn tuyệt từ những ngày  . Ta   tay đánh ngươi,  là nể tình Hầu gia từng chiếu cố . Giờ  sắp thành ,   là bậc  nhất.”
 
Ta  thẳng  gương mặt trắng bệch của Thẩm Mặc Hoài, thốt  câu cuối cùng.
 
“Thanh mai trúc mã một hồi,  chúc ngươi và Trần tiểu thư, bách niên giai lão."
 
Nói xong,   còn  gương mặt trắng bệch  của Thẩm Mặc Hoài nữa, nhấc váy bước lên xe ngựa.
 
Từ nay về , chuyện cũ theo gió.
 
Đôi mắt Thẩm Mặc Hoài trống rỗng vô hồn,  xong những lời  liền thất thần sững sờ tại chỗ.
 
 .
 
Hắn chẳng  từng thích A Doanh nhất ?
 
Từ khi nào    nhiều chuyện khiến A Doanh thương tâm đến thế?
 
Lời    của A Doanh như một nhát búa nặng nề, nện thẳng  tim .
 
Cũng đánh tỉnh .
 
Hắn nhớ  bốn năm  khi rời   bảo A Doanh chờ   về.
 
Đó là khi  thích A Doanh nhất.
 
 từ khi nào   đổi ?
 
Hình như là từ hai năm , khi Trần Thư Ý tiếp  nửa câu thơ  bỏ dở.
 
Lại  khớp với những gì  nghĩ trong lòng.
 
Từ đó tầm mắt   tự chủ  mà dõi theo Trần Thư Ý.
 
Quý nữ kinh thành và những tiểu thư thế gia ở Thanh Châu đều  giống A Doanh.
 
Trần Thư Ý dịu dàng đoan trang, hiểu lòng , cử chỉ hành vi đều thản nhiên tao nhã, đến hoàng thượng cũng từng khen nàng.
 
Nàng  lên thì mang vẻ dè dặt,  từng giống A Doanh,   là  to, chọc giận thì còn động thủ.
 
Quan trọng nhất là nàng hiểu .
 
Một  là đích tiểu thư phủ Thượng thư, một  chỉ là con gái đồ tể.
 
Nên chọn ai vốn dĩ là chuyện hiển nhiên.
 
Thêm  đó đồng môn thỉnh thoảng  trêu ghẹo, cùng gương mặt đỏ ửng của Trần Thư Ý…