Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 75: Một nhà bốn người (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-04-12 10:59:10
Lượt xem: 1,481

Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng vào năm hài nhi được ba tuổi lần lượt qua đời.

Bùi Việt và Thư Quân tỏ lòng hiếu thảo muốn túc trực bên linh cữu ba năm.

Đến khi mãn tang kỳ, hài tử đã 6 tuổi.

Tiểu Thái tử cho dù là tính tình hay dáng vẻ đều giống như một khuôn đúc ra từ Bùi Việt. Lúc đầu Tiểu Công chúa cũng giống cha, càng lớn lại càng giống Thư Quân. Lúc được 6 tuổi, đã toát ra dáng vẻ của một tiểu mỹ nhân, đặc biệt là đôi mắt quả nho ngập nước kia, mười phần linh khí.

Dáng vẻ con bé giống Thư Quân, tính tình lại một trời một vực, mới vừa 6 tuổi đã hiểu được những bàn luận về thiếu niên trong kinh, nhìn thấy xinh đẹp sẽ tiến lên tặng một cái vòng hoa. Thiếu niên thế gia trong kinh sôi nổi coi đây là vinh hạnh, cũng có một số ít cho rằng Công chúa cực kỳ bướng bỉnh, không muốn thông đồng làm bậy, người này là thế tử Thành Cẩm của phủ Tướng quân, kém Tiểu Công chúa một tuổi.

Đừng thấy Thành Cầm mạnh miệng, cậu nhóc cũng chỉ được cái mạnh miệng thôi. Mỗi khi Tiểu Công chúa tặng cậu một đoá hoa, cậu nghẹn đến mức khuôn mặt xanh tím, trong lòng tức giận, lại không dám không tuân theo.

Bộ dạng vừa đẹp trai vừa xinh xắn.

Quá dễ ức hiếp!

Tiểu Công chúa ăn cơm bách gia lớn lên, hôm nay ở phủ của vị thần tử này, ngày mai đi nhà kia ăn cơm. Khỏi phải nói, tuổi còn nhỏ đã hiểu rõ các thế gia ở kinh thành, đầu bếp nhà ai tay nghề như thế nào, tiểu tổ tông này còn có thể nói ra mạch lạc rõ ràng.

Cái tính tình này khiến Bùi Việt rất là đau đầu.

Rất có vài phần phong thái của Thái Thượng Hoàng.

Ngay cả hội săn b.ắ.n mùa thu mỗi năm một lần, bởi vì túc trực bên linh cữu, Bùi Việt và Thư Quân suốt ba năm không đi hành cung. Vừa mãn tang, các quan lại khua chiêng gõ trống sắp xếp tốt hành trình, để lại một nửa triều thần tọa trấn kinh thành, một nửa kia tuỳ giá đến Tây Sơn.

Sổ con mỗi ngày lui tới hành cung và kinh thành, không trì hoãn chính vụ.

Hoàng Thái Tử 6 tuổi đã rất cao, từ nhỏ được Bùi Việt dạy văn võ song toàn. Tay cậu cầm cung bạc, được các thiếu niên từ kinh thành vây quanh hướng vào rừng đi săn. Tiểu Công chúa cũng không cam lòng yếu thế, kéo Thành Cẩm không tình nguyện đi theo ở phía sau.

Trời sáng khí trong, hơn phân nửa người ở hành cung tan đi, chỉ còn Đế Hậu ở lại Càn Khôn Điện. Thư Quân thay một bộ váy màu xanh thẳm, mặc lên một cái áo choàng tự may, đeo thắt lưng da. Bùi Việt thay xong quần áo rồi tự mình giúp nàng sửa sang lại cổ áo.

Thư Quân chải một búi tóc lăng vân, tóc đen cao cao quấn lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng như tuyết.

Chuẩn bị sẵn sàng, Bùi Việt nắm tay thê tử rời khỏi hành cung, dọc theo một hành lang dài sau núi đi về hướng đỉnh núi.

Hai người tay trong tay dọc theo ánh sáng loang lổ lay động, thỉnh thoảng có một sợi tóc đẹp lướt qua cổ nàng, sắc ngọc kia thấm đẫm ánh sáng, toàn thân đẹp đến mức không chân thật.

Phu thê không nhanh không chậm leo núi, nói là đi săn thú, lại không thấy sốt ruột chút nào. Người hầu xa xa đi theo cũng không dám tới gần, toàn bộ đỉnh núi chim lặng gió yên, giống như chỉ có hai người bọn họ.

Bùi Việt mang theo nàng đi vào chuồng chim trên đỉnh núi, chỉ vào một cây tùng bách cao lớn cách đó không xa, nói: “Đây là năm ấy trẫm mười lăm tuổi tự tay trồng, nay đã cao vút thế này đấy.”

Thư Quân phóng mắt nhìn lại, gió thổi tùng lay, từng trận từng trận từ lòng bàn chân lướt qua. Cây tùng bách cao tới mười trượng kia giống như ngọn hải đăng giữa núi và biển, sừng sững vững chắc, cũng giống như Bùi Việt vậy.

“Mười lăm tuổi?” Thư Quân chớp chớp mắt, đón lấy ánh mặt trời chói loá cười nói: “Bệ hạ, thiếp rất tò mò. Không phải mười lăm tuổi thì chàng phải đính hôn cưới vợ sao? Tại sao lại kéo dài mãi như vậy?”

Vấn đề này nàng từng hỏi Vương Ấu Quân, theo thời gian như thoi đưa, nàng càng muốn nghe chính miệng Bùi Việt giải thích. Nàng muốn biết là duyên cớ gì khiến nàng đã không bỏ lỡ nam nhân này.

“Khi đó sao?” Khóe môi Bùi Việt hơi cong lên, đứng ở sau lưng giúp nàng chắn gió lạnh từ phía sau thổi tới, cùng nàng dõi mắt về phía xa xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-75-mot-nha-bon-nguoi-hoan.html.]

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

“Cũng nghĩ tới cưới một quý nữ thế gia phù hợp quy tắc đạo đức làm vợ. Nàng ấy sẽ giúp chồng dạy con thay ta dọn dẹp hậu cung, ta toàn tâm toàn ý lo liệu triều chính, nhưng mà chọn tới chọn lui, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.”

“Thiếu cái gì?” Thư Quân nhích lại gần lồng n.g.ự.c hắn, dán chặt vào hắn thêm một chút.

“Mấy đôi mắt kia, hoặc là bình tĩnh không gợn sóng, thoạt nhìn lòng dạ thâm sâu, hoặc là tràn ngập tính kế và lợi ích, trẫm liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Những vẻ mặt đó trẫm đã thấy nhiều trong hậu cung, có lẽ mỗi người mỗi vẻ, muôn hình vạn trạng, nhưng lại có nét tương đồng giống nhau.”

“Là cái gì?”

“Không thể lọt vào mắt trẫm.”

Thư Quân cười khẽ, vươn tay ra vuốt cằm hắn: “Thiếp đây có tài đức gì lại lọt vào mắt bệ hạ chứ? Chẳng lẽ là bệ hạ bị thiếp hôn một cái thì ăn vạ thiếp sao?”

Hơi thở Bùi Việt ngừng lại, đáy mắt sâu thẳm bỗng nhiên có một ngọn lửa sáng ngời nhảy lên.

“Cả đời này, trẫm Bắc đuổi Mông Ngột, Nam trấn man di, Đông đánh giặc Oa, Tây lược Xuyên Tạng, coi như oai phong một cõi. Người c.h.ế.t dưới tay trẫm vô số kể, tâm địa trẫm cứng rắn, mỗi khi nửa đêm nghe tiếng gió, một mình một người nằm trên đỉnh Phụng Thiên Điện suy nghĩ. Cả đời này có lẽ đã định sẵn là một người cô đơn. Mọi thứ đều quá khó, nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương nàng mềm mại dịu dàng như hoa như ngọc, ánh mắt sạch sẽ chỉ cần nhìn một cái đã thấu hết mọi thứ, trẫm đã nghĩ có thể mang sự mềm mại của nàng đặt vào trong tim, cũng để trẫm nếm thử hương vị quan tâm và lo lắng trên thế gian này.”

Thư Quân nghe vậy hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, quay đầu chui vào cái ôm của hắn.

"Bệ hạ..."

Cô nương vẫn vụng về và nóng nảy giống như lần đầu gặp gỡ, túm vạt áo hắn, lau hết nước mắt vào n.g.ự.c hắn, âm thanh không rõ nói: “Thiếp liếc mắt một cái nhìn thấy thất lang đã thích.”

“Phải không?” Bùi Việt âu yếm ôm cô nương trong ngực, nhìn ngọn núi ở nơi xa nhuốm màu vàng của mùa thu, rừng cây trùng điệp xanh mướt: “Nàng gọi ta là gì?”

Sóng nhiệt trong lòng Thư Quân trào dâng cuồn cuộn, e thẹn cụp mắt, nỉ non.

“Thất lang...”

Bùi Việt nhắm mắt, một làn gió núi rót vào yết hầu. Hắn hít sâu một hơi: “Quân Nhi, nàng không biết, sau khi trẫm gặp được nàng, không còn dám dễ dàng g.i.ế.c người nữa. Nếu là trước kia, Bùi Giang Thành sớm đã c.h.ế.t không có chỗ táng thân, nhưng trẫm yêu nàng yêu đến mức sợ nếu nàng ở bên cạnh trẫm, sẽ vì trẫm sát nghiệt mà có gánh nặng. Trẫm muốn vì nàng tích phúc, vì nàng làm nhiều việc thiện, đổi lấy nàng một đời an vinh.”

Hốc mắt Thư Quân nóng lên, nhón chân gắng sức ôm lấy cổ hắn, nghẹn ngào: “Thất lang...”

Nàng không cần phải nói bất cứ điều gì nữa, một tiếng thất lang thật thâm tình này cũng đủ phá vỡ trái tim cứng rắn của hắn, làm hắn cam nguyện tan xương nát thịt.

“Đừng khóc, trẫm mang nàng đi du lịch cũng không phải là để cho nàng khóc.” Bùi Việt chậm rãi ôm chặt nàng, trấn an nàng một lát, lại kéo nàng từ trong lòng ra, chỉ vào một đỉnh núi khác: “Nhìn xem, nơi đó có một cái chuồng chim, trẫm từng nuôi mấy con chim tước bạc ở chỗ này.”

“Thật không?” Thành hôn đã nhiều năm nhưng Thư Quân chưa từng rũ bỏ nét ngây thơ hồn nhiên một chút nào, đáy mắt lấp lánh ánh sáng: “Thiếp muốn đi xem một chút.”

Thư Quân muốn chạy đi.

"Từ từ."

Bùi Việt bỗng nhiên giữ chặt nàng: “Ngọn tóc nàng dính chút lá khô.”

Hắn đưa tay ngắt một bông hoa dại màu hồng bên đường lặng lẽ cài lên tóc nàng, lại buông tay nhìn nàng xinh xắn rời đi. Thư Quân vịn cửa sổ bằng gỗ, cần thận dò xét liếc nhìn bên trong một cái, quả nhiên nhìn thấy một con chim tước bảy màu đang ở trong phòng. Nàng quay đầu hưng phấn nhìn Hoàng đế vẫy tay, đáy mắt tràn ra nụ cười, cánh hoa phấn hồng nghiêng nghiêng bên tóc mai, thật sự là mặt tựa phù dung, người đẹp hơn cả hoa.

 

- Hết -

Loading...