Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 68.2

Cập nhật lúc: 2024-04-12 10:51:16
Lượt xem: 1,208

Ánh mắt Vương Ấu Quân tức khắc sáng ngời: “Quân Quân tốt, muội chuẩn bị làm thế nào để thay ta trút giận?”

Thư Quân ngoắc một ngón tay, ý bảo nàng ấy tới gần, lại lặng lẽ thì thầm vài câu.

Vương Ấu Quân nghe xong che miệng cười điên cuồng. Cuối cùng làm bộ làm tịch leo xuống giường La Hán, uốn gối thi lễ với Thư Quân.

“Tạ nương nương chống lưng cho ta.”

Chạng vạng hôm đó, Thư Quân tìm Bùi Việt hỏi trình tự thay phiên công việc của Cấm Vệ Quân trong cung, Bùi Việt thuận miệng đáp.

“Kiều Kiều lại có ý tưởng gì?”

Thư Quân mềm mại nhẹ nhàng ghé vào trong lòng hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Thị vệ của bệ hạ quá mức ngả ngớn ương ngạnh, thần thiếp muốn thay bệ hạ trị hắn.”

Bùi Việt ngẫm nghĩ, tướng sĩ dưới trướng hắn có thể sử dụng từ ngả ngớn ương ngạnh để hình dung mà Thư Quân biết, cũng chỉ có Thành Lâm. Hắn đã đoán được đại khái là chuyện gì, vẫn chưa lên tiếng.

Buổi trưa hôm sau, vừa vặn tới lúc Dũng Sĩ Vệ và Vũ Lâm Vệ thay quân. Thành Lâm thỉnh an ở Ngự Thư Phòng trước, đang muốn đi vào nhận ca, lại thấy Thư Quân mang theo cung nhân chậm rãi đi trên hành lang.

Thành Lâm vội vàng cụp mắt hành lễ: “Thần thỉnh an nương nương.”

Thư Quân ung dung cười, hỏi: “Bệ hạ đang nghỉ ngơi à?”

Thành Lâm liếc Ngự Thư Phòng một cái, châm chước đáp: “Bệ hạ mới chợp mắt một lát. Nhưng mà bệ hạ đã dặn dò, nương nương giá lâm thì cho dù là thời điểm nào cũng có thể đi vào...”

Thư Quân thật sự không cần hỏi Thành Lâm, Thành Lâm cũng chỉ khách sáo trả lời một câu.

Thư Quân cười nhạt nói: “Thế à? Vậy có chút khó xử rồi, có điều cũng không phải việc gì gấp, có người cầu ta chỉ hôn, ta muốn tìm bệ hạ để hỏi một chút.”

Thành Lâm vừa nghe ‘chỉ hôn’, lập tức suy nghĩ, ánh mắt nhìn hồng thiếp trong tay Thư Quân một cái, trên này chẳng lẽ là gia thế tên họ linh tinh, trong lòng hắn chợt bồn chồn. “Không biết là người nào có phúc có thể được nương nương chỉ hôn như vậy?”

Thư Quân than một tiếng: “Còn có thể là ai, không phải là tiểu thư Vương Ấu Quân phủ Đông Đình Hầu hay sao?”

Tim Thành Lâm đột nhiên thắt lại, không nhịn được ho khan vài tiếng.

Thư Quân chớp mắt hỏi hắn: “Thành Tướng quân làm sao vậy? Cảm phong hàn?”

“Không, không, không...” Hắn âm thầm ‘chậc’ vài tiếng, đau đầu thật sự. Hắn cũng không phải ngốc, thật vất vả mới gặp được Thư Quân, nếu Thư Quân thật sự chỉ hôn cho Vương Ấu Quân, thì hắn kêu trời không ứng kêu đất không linh.

Vì thế hắn thành khẩn chắp tay lần nữa: “Hồi bẩm nương nương, thần ái mộ Vương cô nương đã lâu, cũng muốn cưới nàng ấy.”

Thư Quân làm bộ giật mình: “Ồ, nói như vậy, hôm nay hồng thiếp này phải thêm tên huý của Thành Tướng quân sao?”

Bên trong quả nhiên không phải hắn.

Trong lòng Thành Lâm nhất thời không biết mùi vị ra sao, tiểu nha đầu kia không thích hắn như vậy?

Hắn như bị nướng trên lò lửa, không biết nên đáp lại như thế nào. Nếu để mặc Thư Quân đi vào nghị thân với Hoàng đế, thì chưa chắc đã đến lượt hắn.

“Nương nương, thần thật lòng muốn cưới Vương cô nương, cái tên trên này...” Thành Lâm nhìn tấm thiệp trong tay Thư Quân vài lần, ngụ ý là không cần đưa tên người khác vào.

Thư Quân cười: “Ồ, hôm qua ta nghe ý của Trưởng Công chúa, Thành Tướng quân cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu là vì ngày ấy ở chùa Linh Sơn, Ấu Quân nhất thời thất thố mạo phạm, vậy Thành Tướng quân cũng không cần để ở trong lòng. Tính tình Ấu Quân bướng binh, thỉnh thoảng có chút sai lầm có thể tha thứ, có thể là trong lòng tỷ ấy xem Thành tướng quân chín chắn đáng tin cậy nên đối xử giống như huynh trưởng, Thành Tướng quân nói có phải không?”

Mỗi một chữ đều chọc thẳng vào tim Thành Lâm.

Đây nào phải là đến nghị thân cho Vương Ấu Quân, đây là tới lột da rút gân hắn đây mà.

Thành Lâm biết mấu chốt ở chỗ nào, đương nhiên là ngàn nhận sai vạn xin tha.

Thư Quân cũng không lập tức đồng ý với hắn: “Thành Tướng quân từng giúp đỡ ta, hôm nay ta tạm thời cho Tướng quân chút thể diện này. Chỉ là, nếu Ấu Quân vẫn không chịu, ta sẽ không thể làm chậm trễ tỷ ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-68-2.html.]

Thành Lâm vội vàng nói vâng.

Một ngày này hắn trực ca mà trong lòng không thoải mái chút nào, cân nhắc phải làm sao dỗ dành tiểu tổ tông kia cho tốt.

Canh hai đêm mùa hạ, hắn không muốn về nhà nghỉ ngơi, uống chút rượu rồi đi đến cửa Vương gia. Đông Đình Hầu và Trưởng Công chúa đã sớm nghỉ ngơi, chỉ có thư phòng tứ thiếu gia còn sáng đèn. Người hầu chỉ có thể dẫn Thành Lâm vào chỗ tứ thiếu gia, Thành Lâm tới cửa cầu hôn bị từ chối, tứ thiếu gia biết rõ. Thành Lâm là hồng nhân ở ngự tiền, quân công lớn lao, đáng tiếc trong nhà không cha không mẹ, gia thế không mạnh, luận thân phận không xứng với Vương Ấu Quân. Tứ thiếu gia không chê Thành Lâm, chẳng qua dù sao chuyện này cũng phải được Vương Ấu Quân cho phép.

Thấy người trước mắt giống như con ma men, ăn vạ Vương gia không đi, tứ thiếu gia cũng cảm thấy tàn nhẫn.

Tứ thiếu gia sai bà tử lặng lẽ hỏi ý Vương Ấu Quân. Vương Ấu Quân chỉ cho hai chữ: “Đuổi đi.”

Tứ thiếu gia cũng không thể đuổi thật, hỏi hắn có muốn đến viện cho khách nghỉ ngơi hay không. Thành Lâm say khướt, từ trong n.g.ự.c móc ra một túi bánh rán hành bọc trong giấy dầu: “Ta tới đây không có ý gì khác, chỉ đi ngang qua gánh hàng rong đầu đường, bỗng nhiên nhớ tới trước đây tiểu thư thích ăn bánh rán hành, cho nên mang tới.” Không hiểu sao tứ thiếu gia có chút chua xót, giữ hắn lại.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Thành Lâm đã rời đi. Nhưng khi Vương Ấu Quân đúng giờ buổi sáng thức dậy thì hắn đã mang cho nàng tiểu long bao đông khách nhất phố Đồng La. Vương Ấu Quân đang thèm ăn món này, thiếu chút nữa đã bỏng cả miệng.

Thành Lâm cũng không vội, chỉ cần rảnh rỗi, sẽ tới Vương phủ thăm hỏi, thỉnh thoảng còn có thể gặp được lão Hầu gia, cùng lão nhân gia bài binh bố trận. Võ công của Thành Lâm đã là bậc thầy lão luyện, lão Hầu gia nhiều năm không ra chiến trường, có chút ý muốn vận động, cho nên bảo Thành Lâm đánh với ông hai chiêu. Thành Lâm dựa vào chiêu thức ấm nấu ếch này, thành công lấy được sự đồng ý của song thân Vương thị.

“Không cha không mẹ là có chút đơn bạc, như vậy cũng có chỗ lợi, không có người ngăn cản con. Trong nhà nội ngoại đều do con làm chủ, chẳng phải con sẽ tự do sao?”

Vương Ấu Quân chuyển biến tốt chấp nhận, đồng ý hôn sự này.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Hôn kỳ định ở ngày tám tháng Chín. Dù sao Thành Lâm cũng là người mới trong triều, lại là Thánh thượng và Hoàng hậu tứ hôn, thể diện cực lớn, hắn được cả triều văn võ chúc mừng, vẻ vang cưới người vào cửa.

Thật vất vả đợi đến lúc khách khứa tan đi, Thành Lâm uống đến đỏ bừng mặt trở về hậu viện, uống trước một chén canh giải rượu, lại đi phòng tắm thay quần áo đánh răng, sau đó trở lại động phòng.

Mành trướng bằng lụa đỏ rủ xuống, che giấu cảnh sắc bên trong giường Bạt Bộ đến kín mít, chỉ có bóng dáng yểu điệu của một cô nương.

Ánh mắt hắn khóa chặt, yết hầu lăn lộn: “Phu nhân?”

Chỉ thấy một bàn tay nhỏ trắng nõn từ bên trong vươn tới.

“Giao hết sổ sách chìa khóa nhà kho ra đây, nếu không đừng hòng lên giường tân hôn.”

Thành Lâm nhìn lòng bàn tay trắng nõn, mịn như tuyết trắng kia, trong lòng run rẩy. Hiện tại đừng nói là sổ sách chìa khóa, lấy mạng cho nàng ấy cũng được luôn. Hắn vừa dặn dò quản gia đi lấy chìa khoá sổ sách, vừa rút đai lưng ra rồi nhảy lên trên giường.

Vương Ấu Quân cũng có chút võ công. Nàng ấy nhanh nhẹn xoay người, né tránh Thành Lâm. Thành Lâm chụp không trúng, kinh ngạc nhìn nàng ấy, chỉ thấy mỹ nhân mặc áo ngủ màu hồng xinh xắn lệch qua góc tưởng nhìn hắn vẫy tay.

Thành Lâm duỗi tay bắt nàng, Vương Ấu Quân lại lần nữa nghiêng người tránh đi.

Ở nơi này, Thành Lâm thật sự muốn bắt nàng dễ như trở bàn tay, chẳng qua là muốn chơi cùng nàng.

Chờ đến lúc nàng sức cùng lực kiệt, chính là dê vào miệng cọp.

Thành Lâm không có lòng dạ giống như Bùi Việt, thật vất vả cưới được thê tử, chỉ lo vui vẻ, nhất thời không biết kiềm chế cho đúng mực, lăn lộn Vương Ấu Quân đến không xuống nổi giường.

Hôm sau Vương Ấu Quân theo lệ vào cung tạ ơn Hoàng hậu, ôm cánh tay Thư Quân khóc đến c.h.ế.t đi sống lại.

“Ta muốn hỏa li! Một đêm này chỉ thấy đau ơi là đau, cái tên khốn kiếp kia động tay động chân, ống phổi của ta cũng suýt nữa bị hắn chọc thủng luôn rồi.”

Thư Quân dở khóc dở cười, hòa li chắc chắn là không được, Thư Quân tìm Hoàng đế quyết định. Hoàng đế nghe xong biểu cảm rất khó có thể hình dung, chỉ có thể đưa toàn bộ nhóm công công ma ma phụ trách chuyện đại hôn Đế Hậu lúc trước mà chưa được dùng tới đến phủ Tướng quân.

Phu thê hai người chiếm cứ một cái sân, một người đối mặt ba vị công công, một người bị hai vị ma ma vây quanh, bắt đầu dốc lòng dạy dỗ chuyện phòng the.

Thứ nhất phải tiến hành theo trình tự, thứ hai không thể quá ham muốn hại thân. Tóm lại cung nhân không có chỗ thi triển quyền cước, dạy dỗ toàn bộ các chiêu thức dùng trong cung vua với đôi phu thê mới cưới. Thành Lâm hiểu được đêm qua bản thân làm sai, uống chút rượu vào thì không có chừng mực. Hôm nay có lòng bù đắp, lúc lên giường liền thành thật nằm xuống trước.

Hắn nằm trên gối, thân hình cao lớn thon dài vẫn không nhúc nhích, giống như mãnh thú bị thuần phục, ngoan ngoãn nhìn Vương Ấu Quân, “Tối nay ta nằm ngoan, cho nàng lăn lộn, nàng đem tất cả nỗi khổ đêm qua trả lại cho ta đi.”

Vương Ấu Quân: “...”

Ta tin chàng mới lạ.

Loading...