Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 58.2: Lộ tẩy (2)
Cập nhật lúc: 2024-04-10 11:36:17
Lượt xem: 1,157
*
Sáng sớm ngày 22 tháng Chạp, gió tuyết đan xen, cửa lớn điện Phụng Thiên bị gõ vang từng đợt.
Vây cánh của Cố Vân Sinh tìm được vài chứng cứ Tề Tranh tham ô, cùng với Ngự Sử Đô Sát Viện, trên triều đình đọc quyển sổ của Tề Tranh, trong đó còn liên lụy đến Tả Tướng tiền nhiệm Lý Triệt. Triều đình gần như nổ tung, rung chuyển toàn bộ kinh thành.
Khi thiên hạ mới thành lập, các bộ phận chế độ không kiện toàn, có rất nhiều lỗ hổng để con người thao túng. Hiện giờ bốn bề thái bình, Lại Bộ khảo hạch, Hộ Bộ phê duyệt đều có chương trình ổn định và lâu dài. Nếu phát hiện ra chuyện xấu, cần phải rút chỗ gân hư kia ra, phần thịt thối phải bị loại trừ, đợi xuân về hoa nở, mới có thể hưởng thụ thành tựu thiên hạ hưng thịnh.
Bùi Việt tâm như gương sáng, ngồi trên núi xem hổ đấu, đợi náo loạn đủ rồi, hắn lại đến dọn dẹp cục diện.
Sau giờ ngọ trở lại Ngự Thư Phòng, Lưu Khuê dâng lên cho hắn một tấm thiệp mời: “Bệ hạ, Tư Nghiệp Thư đại nhân cầu kiến Thái Thượng Hoàng.”
Thần sắc Bùi Việt ngưng lại, hắn khẽ đảo mắt qua tấm thiệp kia rồi khẽ “chậc” một tiếng: “Ông ấy gặp Thái Thượng Hoàng không phải chuyện tốt.”
Thần tử trong triều muốn bái kiến Thái Thượng Hoàng, trước tiên phải gửi thiệp đến Tư Lễ Giám, lại từ Tư Lễ Giám trình lên Thái Thượng Hoàng. Nhưng trên thực tế, Bùi Việt nghiêm khắc quản chế không để thần tử đi gặp Thái Thượng Hoàng, cho nên nếu có thiệp mời Lưu Khuê sẽ đưa đến nơi này trước tiên.
Bùi Việt đương nhiên có biện pháp ngăn cản, nhưng hắn càng muốn biết Thư Lan Phong tính toán cái gì.
“Để ông ấy gặp.”
Thư Lan Phong được Tư Lễ Giám hồi đáp, sau nửa canh giờ đã tới cung Vạn Thọ của Thái Thượng Hoàng.
Thái Thượng Hoàng sớm ngóng trông Thư Lan Phong đưa nữ nhi vào hoàng cung. Lúc này ông ấy đích thân tới, ông lão bày ra tư thế quét dọn giường chiếu nghênh đón, lúc cung nhân đón Thư Lan Phong vào noãn các, không đợi người hành lễ, đã vô cùng vui vẻ nói: “Không cần đa lễ, ngồi đi.”
Thư Lan Phong lại từ tốn khuỵu đầu gối, quỳ xuống trước mặt Thái Thượng Hoàng.
“Thần khấu tạ ơn cứu mạng của Thái Thượng Hoàng. Hiện giờ nội tử đã rất tốt, trong lòng nhớ mong ân tình của ngài, đặc biệt dặn dò thần tới dập đầu thỉnh an với ngài.”
Sắc mặt Thái Thượng Hoàng có chút vi diệu.
Chữa bệnh cho Tô thị chỉ là danh nghĩa, chuyện đã qua lâu như vậy, lúc trước Thư Lan Phong đã cảm tạ ân, hiện giờ lại cố ý tới một lần nữa, có chút kỳ quái.
Lão nhân gia thử nói: “Ta quan tâm ái khanh, tất nhiên cũng là có lý do.”
Lời nói giữ lại một nửa, xem Thư Lan Phong có tiếp chiêu hay không.
Thư Lan Phong ngước mắt nhìn Thái Thượng Hoàng một cái, ý cười trên mặt không thay đổi.
“Thần hiểu rõ, lúc trước hôn sự của Quân nhi không thành, là Thư gia chúng thần không có phúc. Hiện giờ đang có một mối hôn sự tốt, cũng coi như là giải quyết được nỗi lòng của thần, hôm nay tới là muốn nói với ngài, xin ngài không cần ghi nhớ nữa.”
Trong lòng Thái Thượng Hoàng đột nhiên giật nảy.
Chuyện này thật sự không ổn nha.
“Hôn sự tốt gì?”
Thư Lan Phong dựng thẳng lưng, lại nói: “Thần nhờ thiên ân được đến Quốc Tử Giám làm Tư Nghiệp, gặp được không ít sĩ tử từ nam tới bắc. Trước đó không lâu vừa lúc gặp được một học trò Giang Nam, lại là đồng hương với nội tử nhà thần. Đứa nhỏ kia tính tình ổn trọng, trong nhà nghèo khổ, thần và nội tử chọn để ở rể.”
Rốt cuộc Thái Thượng Hoàng không giữ được bình tĩnh, khóe mắt căng ra: “Cô nương tốt như vậy, vì sao kén rể?”
Ông tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-58-2-lo-tay-2.html.]
Thư Lan Phong cười khổ nói: “Trong nhà thần chỉ có một đứa con gái này, xem như châu ngọc mà nâng niu. Tính tình con bé mềm mại, không hề có tâm cơ. Nếu gả ra ngoài không chừng bị người ức hiếp, dứt khoát giữ lại trong nhà. Hơn nữa, lúc trước không phải không có người tới cửa làm mai, nhưng nữ nhi đã thề trước Phật Tổ, chỉ chấp nhận làm chính thê, nếu 40 tuổi không thể có con mới có thể nạp thiếp. Nếu không làm được chuyện này, con bé sẽ
chết không tử tế, thần tìm khắp nơi không ra được người như vậy, đành phải kén rể.”
Đôi tay Thái Thượng Hoàng từ đầu gối trượt xuống, sắc mặt trầm lặng như nước.
Đây đâu phải là tìm một mối hôn sự tốt, rõ ràng là lấy cớ uyển chuyển từ chối hoàng gia mà.
Thư Lan Phong biết rõ hoàng gia và triều thần không có khả năng đề Thư Quân làm Hoàng hậu, cho nên nói ra lời này, chính là chặn miệng Hoàng đế.
Chính thê đã không có khả năng, đừng nói đến 40 tuổi không có con mới được nạp thiếp.
Quả thực là hoang đường.
Nhưng Thư Lan Phong lại không hề đề cập tới Hoàng đế, khiến Thái Thượng Hoàng có miệng mà khó trả lời.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, băn khoăn này của Thư Lan Phong là sự thật. Tính tình kia của Thư Quân quả thật không thích hợp ở hoàng cung, trừ phi thủ đoạn Hoàng đế mạnh mẽ, cứng rắn bảo vệ, nếu không cây cao đón gió, ngày nào đó c.h.ế.t trong sự tranh sủng của phi tần cũng không phải không có khả năng. Thái Thượng Hoàng nhớ lại dáng vẻ yếu đuối mong manh kia của Thư Quân, cuối cùng không đành lòng làm rõ. Chuyện của Bùi Việt cử để bản thân hắn làm chủ.
“Yêu cầu này của Thư tiên sinh làm khó người khác rồi, nam tử như vậy tìm khắp cả kinh thành cũng tìm không ra.” Giọng điệu Thái Thượng Hoàng nhàn nhạt.
Thư Lan Phong cười nói: “Còn không phải sao! Cho nên chỉ có thể kén rể.”
Ông đã cần thận cân nhắc, đợi sau khi vinh quang qua đi, từ chức Tư Nghiệp, đưa vợ con về Giang Nam, chờ Hoàng đế cưới vợ sinh con, lại tìm hôn sự cho Thư Quân. Đến lúc đó trời về trời, đất về đất, không ai nhớ đến ai.
Thái Thượng Hoàng thấy Thư Lan Phong khăng khăng như thế, cũng không giữ lại nữa, cuối cùng xua xua tay: “Thư tiên sinh đi làm việc đi.”
Thư Lan Phong dập đầu tạ ơn, chậm rãi lui ra ngoài.
Thái Thượng Hoàng ngồi ở ghế bành một hồi lâu không nói chuyện. Cung Vạn Thọ tiếp giáp hồ Thái Dịch, gió hồ lạnh thấu xương, từng chút một đánh vào song cửa, khiến cho trong điện càng thêm yên tĩnh.
Chờ người đi rồi, Bùi Việt mới từ sau bình phong vòng ra tới.
Hắn lần chuỗi hạt bồ đề đã trơn bóng kia, hình dáng thon dài, nhìn tuyết trắng xóa trên mặt hồ phía xa xa, sắc mặt nhìn không ra vui buồn.
Thái Thượng Hoàng tạm thời không đoán được chú ý của nhi tử, cười trào phúng: “Nhìn thấy chưa? Con một mực lấy lòng người ta, người ta lại không thích con. Thế nào, hạ chỉ hay là từ bỏ?” “Nếu hạ xuống một phong thánh chỉ, huynh trưởng và tam huynh của con mặt mũi khó coi, nhưng nếu dứt khoát từ bỏ, người đẹp có, tình cảm chân thành cũng có, sợ gì tìm không được người mình thích?” Nói trắng ra là, Thái Thượng Hoàng vẫn còn canh cánh trong lòng đối với chuyện Bùi Việt cướp hôn thê của chất nhi. Nếu Bùi Ngạn Sinh biết Bùi Việt nạp Thư Quân làm phi, không biết sẽ khổ sở thành thế nào nữa. Bùi Việt liếc mắt một cái đã biết tâm tư của Thái Thượng Hoàng. Hắn cười lạnh. Cho tới hôm nay, Thái Thượng Hoàng vẫn cho rằng Thư Quân với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao, lúc nào cũng có thể thay thế được, điều này cho thấy lão nhân gia không hề thật sự quan tâm đến hắn. Nhớ đến lời nói của Thư Lan Phong, Bùi Việt lại thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn không sợ Thư Lan Phong ra điều kiện, điều hắn sợ chính là dù có c.h.ế.t Thư Lan Phong cũng không phụng chỉ. Bùi Việt không nói một lời, rời khỏi cung Vạn Thọ.
Giờ Thân sáu khắc, Bùi Việt trở lại điện Phụng Thiên, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên bàn trong Ngự Thư Phòng có một đồ vật khác thường.
“Đây là cái gì?” Hắn vừa cởi áo khoác ngoài màu đen ra, vừa chỉ vào đồ vật được gói trong khăn lụa kia.
Lưu Khuê cười tủm tim nhận áo của hắn: “Đây là khi ám vệ ngồi canh chừng ở Thư gia, chính mắt nhìn thấy Thư cô nương gác ở trên cửa sổ.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Bùi Việt vừa nghe có liên quan đến Thư Quân, trong lòng không hiểu sao lại rung động, ngón tay thon dài chậm rãi với qua, mang theo vài phần cẩn thận thấp thỏm, chậm rãi xốc lên, đập vào mắt là một miếng đá nham thạch bình thường không có gì kỳ lạ.
Toàn thân khối đá đã bị phong hoá lộ ra hoa văn loang lổ, duy nhất ở chính giữa không biết bị cái gì mài giũa qua, sáng như gương.
Trái tim Bùi Việt giống như bị đánh một cái thật mạnh, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên khối đá, chậm rãi lộ ra nụ cười sâu ха.
[Tâm như bàn thạch, kiên định không dời.]
Nàng dũng cảm như vậy, hắn sao có thể làm nàng thất vọng.