Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 53.2 - First Kiss (Nụ hôn đầu tiên)
Cập nhật lúc: 2024-04-09 10:47:57
Lượt xem: 1,310
Lý Triệt nằm ở trên giường bệnh thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nhưng mà ngay sau đó Hoàng đế trẻ tuổi thủ đoạn tinh vi, hắn hạ chỉ tứ hôn hoàng muội Thập Công chúa cho con trai út của Lý Triệt, ban thưởng Lý Triệt một loạt lâm viên cực kỳ xa hoa ở Thông Châu, chu cấp chi phí dưỡng lão cho ông ta, lại gia phong Lý Triệt là Thái Tử Thái bảo, vừa đ.ấ.m vừa xoa.
Một chiêu này, đánh Lý Triệt một cái trở tay không kịp.
Ông ta triệu tập mấy nhi tử tôn tử và phụ tá tâm phúc bàn bạc đối sách.
Trong đó một người kiến nghị.
“Lý Tướng đừng buồn, bệ hạ hồi kinh còn chưa đến một năm, phương diện chính vụ hắn căn bản không quen. Tuy rằng trong triều còn có Hữu Tướng Cố Vân Sinh, nhưng Cố Vân Sinh này chỉ biết a dua nịnh hót, tài năng thật sự không nhiều. Ta, Tả Thừa, Hữu Thừa Trung Thư Tỉnh đều là người của ngài, mặc dù ngài không ở triều, vẫn có thể khống chế cục diện trung tâm chặt chẽ.”
Vị phụ tá này dự đoán không sai, ngay sau đó Hoàng đế thuận thế đề bạt Cố Vân Sinh làm Tả Tướng, thăng chức Tả Thừa Tề Tranh thành Hữu Tướng. Tề Tranh là học trò của Lý Triệt, là tâm phúc một tay ông ta đề bạt, nghe được Tề Tranh ngồi chức Hữu Tướng, trái tim Lý Triệt lại nhẹ nhõm.
Quả nhiên, sau ba ngày, Trung Thư Tinh nảy sinh hỗn loạn, Cố Vân Sinh không có chủ kiến, chuyện lớn đều nghe Hoàng đế quyết định, việc nhỏ và chính vụ toàn bộ giao cho Tề Tranh.
Mà Tề Tranh thì sao, mỗi ngày đều phải chạy đến Lý phủ ba lần. Tuy Lý Triệt không ở trong triều, nhưng lại khống chế triều cục từ xa.
Lưu Khuê bẩm báo tình hình cho Hoàng đế, Bùi Việt chậm rãi ở Ngự Thư Phòng thưởng thức kiện áo ngắn kia:
“Không vội, trong lòng trẫm hiểu rõ.”
“Việc sai ngươi điều tra thế nào rồi?”
Lưu Khuê vội vàng trình lên một loạt tấu chương công văn đã chuẩn bị tốt, bày trên ngự án.
“Ui da, bảo lão nô đi tìm, phải phí không ít công sức lăn lộn ở Lại Bộ, Đô Sát Viện và Tư Lễ Giám mới tìm được một ít tài liệu như vậy. Ngài nhìn xem.”
Bùi Việt cẩn thận đặt áo ngắn xuống, một lần nữa trở lại ngự án, trên bàn chồng chất không ít thư chúc mừng, báo công lao, báo tội trạng, còn có công văn báo cáo công tác, Bùi Việt chọn mấy bản lật xem.
Lưu Khuê ở một bên lải nhải với hắn.
“Vị Tô Huyện lệnh này là ân khoa năm Giáp Ngọ. Lúc ấy là Tiến sĩ xếp hạng cuối, ông ấy không có chỗ dựa ở trong triều, mặc dù tỷ phu là Tư Nghiệp Quốc Tử Giám, nhưng Tư Nghiệp thì có thể có được cách gì chứ. Sau khi việc quan kết thúc thì bị tống cổ đi thâm sơn cùng cốc, một lần này chính là mười năm, mười năm ông ấy từ chức quan nhỏ thăng đến Huyện lệnh...”
Lời còn chưa dứt, lại nghe được Bùi Việt khen ngợi: “Ồ, vị Tô Huyện lệnh này văn tài cực tốt, tư duy nhạy bén.”
Lưu Khuê cười khen: “Ai bảo người ta là cữu cữu của Quân cô nương chứ, văn tài nhất định là tốt.”
Bùi Việt làm như không nghe thấy, thuận tiện bật cười: “Chẳng qua tính tình hơi ngang ngược.” “Còn không phải sao!” Lưu Khuê dựng thẳng lưng, chỉ vào công văn khảo hạch của Lại Bộ: “Nếu không lấy xuất thân Tiến sĩ của ông ấy, đã sớm không phải chỉ là một Huyện lệnh. Ông ấy á, tính tình ngang ngược, đáy mắt không chứa nổi hạt cát, đắc tội không ít người, phía trên không có người chịu đề bạt ông ấy, lo lắng ông ấy là đồ cứng đầu, vác đá nện vào chân mình.”
“Đúng vậy.” Bùi Việt gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Thành tích của ông ấy thế nào?”
Lưu Khuê lấy số con khảo hạch của Lại Bộ và Đô Sát Viện ra đưa cho hắn: “Ngài nhìn xem, năm thứ ba chủ trì sửa đê, cứu mấy vạn bá tánh và đồng ruộng khỏi nguy nan. Năm thứ tám, tổ chức quan binh quét sạch thổ phi khu vực rừng Li Thuỷ, năm thứ chín...”
Bùi Việt kiên nhẫn nghe ông ấy kể xong: “Hạ chỉ, thăng chức Tô Triều Sơn làm tứ phẩm Thiêm Đô Ngự Sử.”
Lưu Khuê vừa nghe chức quan này, hoảng sợ: “Bệ hạ, thất phẩm Huyện lệnh thăng đến tứ phẩm Thiêm Đô Ngự Sử, chuyện này cũng quá...” Sợ Hoàng đế không vui, ông ấy vội vàng cười khổ giải thích, “Nô tài chính là sợ triều thần không đồng ý.”
Bùi Việt ném sổ con đi, cười lạnh nói.
“Lấy thành tích của Tô Triều Sơn, nếu không phải là Đốc phủ, cũng sớm nên là quan tam phẩm. Đô Sát Viện và Lại Bộ có trách nhiệm phân biệt rõ ràng phát huy cái tốt loại bỏ cái xấu, quan viên tốt như vậy mà không đề bạt, trẫm không trị tội bọn họ đã là khai ân ngoại lệ rồi. Ai dám nói nửa chữ, trẫm c.h.é.m đầu người đó!”
Lưu Khuê rùng mình không nói.
Không có Lý Triệt cản tay, ý chỉ Hoàng đế tới Trung Thư Tỉnh, Cố Vân Sinh nửa chữ không nói gửi cho Lại Bộ.
Chờ thủ tục làm đầy đủ hết cũng đã là chuyện ba ngày sau.
Ngày 28 tháng Mười, chim hót líu lo, Thư Quân lười nhác vươn vai rời giường, đi Hạnh Hoa Đường chăm sóc Tô thị.
Tô thị được vài vị thái y thay phiên điều trị, hiện giờ đã có thể xuống đất đi lại. Trời vừa sáng bà đã đi vài vòng trong phòng, sau đó dựa vào gối mềm nghỉ ngơi, Thư Quân ở một bên cho bà uống xong thuốc viên, buồn chán bắt đầu thắt dây đeo.
Tô thị không thể nhìn nàng lười biếng, thúc giục nàng.
“Con đừng mượn ta làm cớ lười nhác. Nếu con đã hạ quyết tâm kén rể, cửa hàng trong nhà mình đều sẽ giao cho con, con phải tự mình học cách quản lý.”
Dựa người còn không bằng dựa mình. Tô thị dự định bồi dưỡng Thư Quân.
Thư Quân không kiên nhẫn nhất là tính toán sổ sách, cái miệng nhỏ mới vừa chu lên, bên ngoài truyền đến giọng nói vui mừng của Thược Dược.
“Phu nhân, tiểu thư, chuyện mừng, chuyện mừng nha.”
Người còn chưa tiến vào, đã nghe được nàng ấy đỡ khung cửa há miệng thở dốc, có lẽ là lo lắng hai người Thư Quân đang gấp gáp chờ, thở hồng hộc vén rèm lên.
“Phu nhân, lão gia mới vừa sai người tới đưa tin tức, cữu lão gia thăng chức thành tứ phẩm Thiêm Đô Ngự Sử, điều lệnh từ Thông Chính Tư đã phát ra một canh giờ trước, đưa đi Li Thủy”
Tô thị kinh ngạc, chén trà trong tay lặng lẽ rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-53-2-first-kiss-nu-hon-dau-tien.html.]
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tô thị vốn là dòng dõi nhân sĩ Giang Nam, trên có thứ huynh, dưới có đệ đệ song sinh. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân giúp đỡ di nương của thứ huynh, Tô thị ngẫu nhiên gặp được Thư Lan Phong đang du sơn, hai người nhất kiến chung tình nên gả tới kinh thành, đến khi phụ thân qua đời, tình cảm trong nhà dần dần phai nhạt.
Năm đó bà xuất giá đi kinh thành, em trai út Tô Triều Sơn vì chống lưng cho bà, đem bán của hồi môn mẫu thân đề lại và toàn bộ gia sản của cải trong tay lấy tiền mặt, đặt mua cho bà hai gian cửa hàng ở nơi kinh thành không dễ sống này. Tô Triều Sơn tính tình xuất sắc hơn người, sau đó du sơn lịch thủy đi nơi khác.
Mấy năm sau, ông ấy vào kinh đi thi trúng tuyển Tiến sĩ, lại bị sung quân đến biên thuỳ nhậm chức quan huyện.
Trong lòng Tô thị vẫn luôn vướng bận đệ đệ này, chỉ là mỗi khi viết thư nhà, Tô Triều Sơn chỉ nói mình ở Li Thủy bảo vệ bá tánh một phương, sống rất thoải mái, bảo Tô thị không cần nhớ mong. Dù sao cũng là cốt nhục chia lìa, mấy năm nay Tô thị bệnh không khỏe được cũng là có chút duyên cớ.
Chợt nghe nói đệ đệ sắp được điều về kinh thành, lại còn làm quan lớn, Tô thị vui mừng đến bật khóc, ôm khăn thêu khóc thật lâu, sự chán nản trong lòng trở thành hư không, ngay cả bệnh trên người cũng giảm hơn phân nửa. Bà vội vàng dặn dò đầu Bếp, hôm nay cho dù thế nào cũng phải làm hai bàn tiệc, người một nhà cùng nhau ăn mừng.
Thư Quân ngơ ngác nhìn mẫu thân vui mừng khôn xiết, chỉ cảm thấy không thể tin nổi. Nàng quay đầu nhìn Thược Dược một cái, Thược Dược nhón chân nói nhỏ bên tai nàng.
“Tiểu thư, nhất định là bệ hạ chống lưng cho người đó.”
“Đợi cữu lão gia vào kinh, tam phòng có chỗ dựa, xem ai còn dám ức h.i.ế.p phu nhân, tiểu thư chúng ta nữa không”
Đơn ma ma ở một bên vui mừng lau mắt.
Nhiều năm như vậy Tô thị ở Thư gia đứng không vững gót chân, ngoại trừ không có nhi tử, nguyên nhân cũng là không có nhà mẹ đẻ chống lưng.
Bây giờ thì tốt rồi, cữu lão gia thăng chức, cốt nhục ruột thịt gặp nhau, song hỷ lâm môn.
Mọi người trong phòng vui ngất đất trời, còn vui hơn là qua năm mới nữa.
Đáy mắt Thư Quân ập lên một tầng hơi ẩm, chỉ cảm thấy trong lòng có hơi nóng sôi trào. Nàng kìm nén không được nói với Tô thị: “Mẫu thân, nữ nhi có việc gấp muốn ra ngoài một chuyến, ngài đừng chờ nữ nhi, cứ vui vẻ cùng với cha."
Thược Dược sợ Tô thị lo lắng, đợi Thư Quân chạy ra phía sau cửa, vội vàng cười giải thích với bà.
“Phu nhân, lần trước tiểu thư cùng Vương tiểu thư đi bái Phật, hứa nguyện, không ngờ Phật Tổ hiển linh, tiểu thư vui mừng muốn đi lễ tạ thần thôi.”
Chuyện này là Hoàng đế làm, còn không phải là đi “Lễ tạ thần” sao?
Tô thị rất vui, không rảnh lo ngăn cản Thư Quân, chi dặn dò Thược Dược mang nhiều bà tử đi theo.
Thư Quân chạy về sân viện của mình, ôm lấy xiêm y mà khoảng thời gian này đã chăm chút làm cho hắn, không quan tâm ngượng ngùng, không để ý rụt rẻ, ôm toàn bộ chạy ra ngoài.
Có kinh nghiệm lần trước, Hoàng đế vì để Thư Quân thuận lợi vào cung, cố ý để lại tai mắt.
Thư Quân vừa đến gian trà lâu gần Thư gia kia, xe ngựa cũng đến ngay cửa hông, chủ tớ hai người lặng lẽ lên xe, xe ngựa từ từ chạy tới hoàng cung.
Vừa đến buổi trưa, Bùi Việt phong trần mệt mỏi hồi cung, đã nhìn thấy một cô nương đôi mắt phiếm hồng, xinh xắn đứng ở trong Ngự Thư Phòng.
“Bệ hạ, là ngài sao?”
Đôi mắt nàng phủ kín một tầng sương mù, muốn khóc nhưng không khóc, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng nhiễm hơi sương, vô cùng yếu ớt, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
(Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: nghĩa đen chỉ cọng ngó sen, cho dù đứt gãy thì vẫn còn những sợi tơ vương lại, nghĩa bóng chỉ sự chia xa nhưng không đứt tình.)
Lồng n.g.ự.c Bùi Việt nóng lên, trên mặt lại không biểu hiện ra, thong dong ngồi xuống giường La Hán, thuận tiện rót cho mình một chén trà, liếc mắt nhìn tay nài nàng đang ôm trong n.g.ự.c một cái, hỏi: “Tới bao lâu rồi?”
Thư Quân không vui vì hắn né tránh không trả lời nàng, dựa vào gần hắn ngồi xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to nhìn hắn.
“Ta đang hỏi ngài đó.”
Vừa là làm nũng, vừa là ỷ lại, còn thêm vài phần oán trách được chiều mà kiêu ngạo.
Chưa từng có người dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn.
Ánh mắt Bùi Việt sâu dần, chăm chú nhìn nàng, ngừng một lát, lại chậm rãi lộ ra ý cười.
“Nàng muốn nghe lời nói khách sáo hay là thật tình?” Hắn không nhanh không chậm uống cạn chén trà.
Thư Quân nhấp môi liếc hắn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thân hình thon dài của Bùi Việt nhích lại gần, tìm tư thế thoải mái: “Lời khách sáo là, Tô Triều Sơn xuất thân tiến sĩ, chiến tích nổi bật, trung thành thanh liêm, là người xứng đáng cho chức Thiêm Đô Ngự Sử.”
“Còn về lời thật tình...” Nam nhân có diện mạo quá mức ưu việt, dùng giọng điệu lơ đãng mà nói, “Là vì nàng.”
Ba chữ vô cùng đơn giản, đ.â.m thẳng vào tim.
Thư Quân chỉ cảm thấy đầu nóng lên, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, nhào tới một cách vô cùng chính xác.
—--------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế: Cô nương quá mạnh mẽ, trẫm chống đỡ không được.