Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-04-08 07:40:37
Lượt xem: 871
Bùi Việt cau mày thật lâu, không tìm được ý tưởng nào thích hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui: “Dùng danh nghĩa huynh trưởng Hoài Dương Vương đưa đi.”
Hoài Dương Vương là người có giao tình sâu nhất với Thư gia, ông ấy đi là thích hợp nhất, như vậy cũng sẽ không cho Thư Quân áp lực.
Cũng không biết Lưu Khuê dùng cách gì, sáng hôm sau Hoài Dương Vương đã đến Thư gia một chuyến. Lúc đó Thư Quân không ở nhà, nhà ấm trồng hoa ở biệt uyển bị mưa gió đêm qua thổi sập, quản sự tới bẩm báo, sáng sớm Thư Quân đã lên xe đi qua đó xem xét.
Vì lúc trước Tô thị quyết tâm một đao chặt đứt quan hệ với hoàng gia, nhìn thấy tâm ý Hoài Dương Vương, bà từ chối không chịu nhận.
Thư Lan Phong đành phải mang hộp thuốc đưa lại về thính đường.
Hoài Dương Vương đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác: “Biệt uyển lúc trước kia là tâm ý ta muốn đền bù cho con bé, sau khi các người nhận lấy, trong lòng ta cũng yên tâm nhiều. Còn hộp thuốc viên này, là Thái Thượng Hoàng ân điển. Sau bữa gia yến trung thu, Thái Thượng Hoàng cứ luôn mãi dặn dò phải bồi thường cho Thư gia, người ta nói cứu người phải gấp, nghe nói thân thể đệ muội không tốt, Thái Thượng Hoàng ban thưởng hộp thuốc viên này. Nếu từ chối, chọc lão nhân gia không vui, càng thêm mất nhiều hơn được.”
“Hơn nữa, làm liên lụy hôn sự con bé gặp khó khăn, ban thưởng lớn thế nào cũng không bồi thường được, vẫn là hoàng gia chúng ta nợ con bé.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Thái Thượng Hoàng nói, sau này mỗi tuần sẽ đưa thuốc đến phủ cho các ngươi.”
Hoài Dương Vương làm người hảo sảng, là hiền vương hiếm có. Thư Lan Phong thực sự kính nể nhân phẩm cao quý của Vương gia, không muốn đưa đẩy mãi với ông ấy, cuối cùng làm chủ nhận lấy thuốc viên.
Sau khi Thư Quân trở về nghe nói việc này, lầm bầm không nói.
Nàng lặng lẽ mở hộp thuốc ra, vẫn là mùi hương quen thuộc.
Thật sự là ý của Hoài Dương Vương sao?
Trong lòng nàng hoài nghi.
Trước kia Bùi Việt cũng không quanh co lòng vòng, lần này là làm sao vậy?
Nghĩ lại nửa tháng rồi Bùi Việt không lén tới tìm nàng, Thư Quân lập tức hiểu rõ. Lần trước Bùi Việt nhờ Hoài Dương Vương đưa thuốc là không muốn để nàng có gánh nặng, có lẽ là hắn muốn buông tay.
Gông cùm xiềng xích trên người chợt biến mất, Thư Quân thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là cũng không có vui mừng như trong dự đoán, nàng thừa nhận Bùi Việt có quá nhiều điểm tốt, trong lòng áy náy. Nàng không có gì có thể làm cho hắn, lặng lẽ chép mấy cuốn kinh thư, hôm sau âm thầm lên xe đi đến chùa Linh Sơn ở ngoại ô.
Chùa Linh Sơn là chùa hoàng gia, hương khói cực kỳ hưng thịnh. Góc phía Đông Bắc có một đại điện mạ vàng, bên thất tông thân, Tây điện là vãng sinh bài, Đông điện là trường sinh bài, ở giữa cách một khoảng sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-46.html.]
Ở giữa Đông điện dựng sừng sững một trường sinh bài cao tới hai trượng chữ to mạ vàng, đúng là tên huý đương kim Thánh Thượng Bùi Việt, hai bên viết “Vận mệnh quốc gia Vĩnh Xương”, Thư Quân không có nhìn kỹ, chỉ gác thư đó trên một hộp gấm thiếp vàng, đặt trong ô vuông hai bên trường sinh bài, sau đó quỳ gối trước trường sinh bài yên lặng cầu nguyện hai canh giờ.
Cầu nguyện thân thể hắn an khang, xã tắc hưng thịnh.
Đến buổi trưa, trên bầu trời đổ xuống một cơn mưa phùn mờ mịt, gió lạnh thấu xương, Thư Quân dự định đi qua hành lang dài Tây điện về lại khách viện. Lúc đi ngang qua giữa tử hợp viện, thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đứng ở dưới góc hành lang phía tây.
Dáng hắn cao thân dài, chắp tay nhìn vào khoảng không, mặt mũi thanh tuấn giống như từ bức hoạ bước ra, khí chất thuần khiết kia dường như có thể làm tan đi sương lạnh.
Sự sắc bén giảm đi khiến hắn giống như công tử thế gia bình thường, khiến Thư Quân không dám nhận người.
“Khụ khụ...” Nàng giấu tay áo nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Người kia quay lại nhìn.
Quả nhiên là hắn.
Trái tim Thư Quân không thể khống chế đập điên cuồng. Đây là lần đầu tiên gặp mặt kể từ khi chuyện ở mái đình đêm đó qua đi, rõ ràng không cách bao lâu, lại giống như đã qua mấy đời, hương Phật tràn ngập trong sân không làm rực nơi lòng bàn tay, ánh mắt nàng không kiềm được thoáng nhìn bên hông hẳn, sau đó nhanh chóng cúi xuống: “Thỉnh an bệ hạ.”
Bùi Việt cũng không ngờ đụng phải nàng ở chỗ này, phản ứng đầu tiên là: “Trẫm vô tình tới nơi này.”
Ngụ ý hắn không cố ý tới gặp nàng.
Lời này lại khiến Thư Quân vô cùng bối rối.
“Ta không nghĩ như vậy...”
Không hiểu sao, không khí giữa hai người đã thay đổi, không có tầng gông cùm xiềng xích của ngày xưa, ngược lại thêm vài phần gợn sóng tình cảm không diễn tả được.
—-----
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Quân: Về sau không thể nhìn thẳng vào tay mình.
Hoàng đế: Không sao, quen rồi sẽ tốt, ha ha ha.