Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-04-05 08:26:19
Lượt xem: 1,197
Bùi Việt cười khẽ ra tiếng, xoa xoa tóc nàng: “Được rồi, đừng khóc.”
Thư Quân khóc đến mức không ngừng được, đầu tiên là vì tương lai mờ mịt, thứ hai chính là muốn trút giận. Bùi Việt lại cho người mang lên mấy món ăn ngon, tự phạt ba ly, dỗ dành đến khi mỹ nhân ngừng khóc.
Thư Quân ở trong điện ấm áp thưởng thức mỹ vị, Vương Ấu Quân lại không được tốt số như vậy. Nàng ấy khoanh tay trước n.g.ự.c dựa vào cột trụ hành lang hậu viện Lưu An Cung xuất thần, trong tay Thành Lâm không biết đang nghịch thứ gì, trong miệng ngâm nga hát, dường như rất vui. Hắn nghe được Vương Ấu Quân thở ngắn than dài, nhíu mày lại.
“Tuổi còn nhỏ, mỗi ngày thở ngắn than dài làm gì?”
Vương Ấu Quân bị giọng điệu này của hắn khơi lên lửa giận, liếc xéo hắn một cái: “Ngươi xem giờ này là giờ nào, ta vốn nên ở trong phòng dùng thức ăn nóng hồi, mà bây giờ lại ở chỗ này hứng gió lạnh.”
Ánh chiều tà dần tan, nhưng gò má kia lại bị đông lạnh đến đỏ ửng.
Thành Lâm tức giận nhìn chằm chằm nàng ấy: “Ngươi cái người này, sao lại không tự giác hiểu chuyện chút nào vậy. Rốt cuộc ai mới là người đang cản trở ở Lưu An Cung?”
Vương Ấu Quân chột dạ vài phần. Nàng ấy đương nhiên biết mình là vật cản, nếu không phải nàng ấy ở nơi này, có lẽ Hoàng đế đã muốn ngủ lại. Nhưng cũng chính vì như thế, nàng ấy mới muốn mạo hiểm đắc tội Hoàng đế canh giữ bên cạnh Thư Quân.
Thành Lâm thấy ánh mắt nàng ấy hơi co lại, suy nghĩ muốn dạy dỗ lại nổi lên: “Bệ hạ còn đỡ, chưa từng nói gì đến ngươi, nhưng Thái Thượng Hoàng thì đã mắng ngươi đầy đầu rồi.”
Vương Ấu Quân hừ nhẹ vài tiếng, mắt trợn to.
Thành Lâm cũng có chút gấp gáp thay cho Hoàng đế, đi tới dựa vào một cây cột khác bên cạnh nàng ấy, nghiêng mắt nhìn, dỗ dành tiểu tổ tông.
“Thư cô nương có nói gì không?”
Vương Ấu Quân nhìn thấu chút tâm tư của Thành Lâm, khoé miệng vểnh lên thật là cao: “Muốn biết sao?”
Thành Lâm cười, dứt khoát gật đầu.
“Không có cửa đâu!” Vương Ấu Quân đắc ý quay mặt đi.
Thành Lâm nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này của nàng, cũng không vội, sờ nhân trung, giọng điệu bỗng trở nên nhẹ nhàng, “Ta đột nhiên nhớ tới khi còn bé tiểu thư là một tiểu bá vương ở Kế Châu, tàn nhẫn nhất là có một lần cưỡi ở trên đầu một thiếu niên...”
“Á á á, đừng nói nữa!” Vương Ấu Quân che hai lỗ tai lại xoay đầu qua, ánh mắt giống như d.a.o nhỏ muốn xẻo thịt hắn: “Thành Lâm, vạch trần chuyện xưa của người khác là không lịch sự.”
Thành Lâm nhếch miệng cười: “Bản tướng quân chưa bao giờ là người lịch sự.”
Vương Ấu Quân liếc mắt một cái quan sát bên hông hắn, thuận tay rút đao của hắn ra, đuổi theo Thành Lâm chạy vào hậu viện. Thành Lâm nhảy lên sau tường, bẻ một cành cây, đừng nói chỉ là cành cây, Vương Ấu Quân cũng phải đối thủ của hắn. Không phải cánh tay bị hắn cào, thì là chân bị cành cây kia quẹt một chút, Vương Ấu Quân tức giận đến hô to gọi nhỏ.
“Chờ đó, ta nói cha ta trừng trị ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-41.html.]
Thành Lâm cũng từng là thủ hạ của Đông Đình Hầu, từ trước đến nay hắn rất kính nể lão nhân gia, vì thế lập tức từ trên tường vây nhảy xuống, ném cành cây đi, đưa lưng về phía Vương Ấu Quân tốt bụng nói: “Được, ta để ngươi đánh”.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Vương Ấu Quân không dám đao thật kiểm thật đánh hẳn, dùng sức cũng không thắng được, vì thế ném đao đi nhặt cành cây của hắn lên, dạo xung quanh hắn một vòng. Lộ ra bên ngoài chỉ có gương mặt kia, nhưng đánh người không đánh vào mặt, vậy chỉ còn cổ, vì thế Vương Ấu Quân dùng chút sức, đánh thật nhanh vào cổ hắn một cái, sau đó bỏ chạy.
Vừa tê vừa ngứa, còn có một chút cảm giác tê dại không thể tưởng tượng chạy qua yết hầu của hắn. Thành Lâm xoa xoa trán, cắn răng nghiến lợi: “Được lắm.”
Trời nắng liên tục được mấy ngày, tới ngày thứ tư, trên trời đổ xuống một cơn mưa phùn bay bay.
Tần Thái phó phụng chỉ ở Thiên Vũ Điện tuyển đệ tử. Lão thái phó thuộc phái Nho học tông sư, tuyển đệ tử chính là đời kế tiếp Nho học tông tử. Việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể khinh thường, Bùi Việt từ kinh thành tới, tự mình chứng kiến cuộc tuyển chọn.
Cuộc thi là do Hàn Lâm Viện và Quốc Tử Giám tổ chức, Quốc Tử Giám phụ trách sàng lọc ra học trò đủ tư cách để thi, người được chọn đã đến trước một tháng, công việc này vừa khéo do Thư Lan Phong phụ trách. Trung Thư Tỉnh và Lễ Bộ cực kỳ coi trọng việc này. Tả Tướng Lý Triệt, Hữu Tướng Cố Vân Sinh, Thượng thư Lễ Bộ Liễu Thượng thư cùng đi trình diện Bùi Việt.
Thiên Vũ Điện khổng lồ có mái cong nối tiếp, lan can chạm khắc, không gian trống bên trong điện có hình tròn, Hoàng đế và Thái Thượng Hoàng ngồi ngay ngắn ở phía chính bắc bên trong rèm châu, các trọng thần khác ngồi hai bên trái phải, ba mặt còn lại là các nhã gian nhỏ được che kín, rèm châu rũ xuống để nữ quyến xem náo nhiệt. Tần lão Thái phó đứng ở đài gỗ phía nam, chuẩn bị đề thi, các học trò chia ra ngồi ở các bàn nhỏ chờ phát đề, trong điện chật kín người.
Từ trước tới nay Thư Quân không có hứng thú với các kỳ thi, nhưng vì là công việc của phụ thân. Nàng lại nghĩ đến muốn hỗ trợ phụ thân cho nên mới đi cùng với Vương Ấu Quân vào nhã gian Vương gia, cũng không biết là ai nhúng sắp xếp vô cùng khéo léo, từ góc độ Bùi Việt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy rõ ràng nhã gian Vương gia.
Vương Ấu Quân ở Vương gia xếp thứ sáu, là con gái út của lão Hầu gia, được sủng ái vô cùng. Cháu gái cháu trai trong nhà đều muốn nhường nhịn vị tổ tông này, Vương gia và Thư gia đều có thiếu gia tham dự kỳ thi, hai người ngồi ở ngay hàng đầu tiên.
Không bao lâu cuộc thi chính thức bắt đầu, Tần lão Thái phó ra đề, loại thẳng từng vòng, ai có thể ở lại đến cuối cùng chính là người chiến thắng.
Các cô nương không có hứng thú đối với thi cử, phần lớn là khí thế bừng bừng bình luận những thanh thiếu niên tuấn tú đó.
Vương Ấu Quân cũng không ngoại lệ. Người nào diện mạo anh tuấn, người nào khí chất hấp dẫn, mọi người xem đến say sưa, sau đó vãn bối Vương gia cũng tiến lên phía trước, Thư Quân bị nhét chính giữa, tới lui đều không được.
Bùi Việt vô ý liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy Vương Ấu Quân chỉ vào một sĩ tử trẻ tuổi trong đại sảnh, thảo luận hăng say. Thư Quân vô cùng đồng tình, liên tục gật đầu.
Hàng mày Bùi Việt nhăn lại, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên đang đối đáp kia.
Tuổi ước chừng trên dưới 18, dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo trắng thêu hoa lan bình tĩnh đứng nói, phát quan bằng gỗ đàn, dải lụa màu trắng rũ thẳng xuống dưới, thẳng đến thắt lưng, toàn thân nhẹ nhàng.
Cũng xem như là phong lưu tuấn tú, khí chất nổi bật.
Trong dòng người chen chúc xô đẩy trong điện, thực sự có thể nói là tỏa sáng.
Ngón tay Bùi Việt đặt trên cuốn sách bỗng nhiên hơi cuộn.
Tỷ thí đến chạng vạng giờ Dậu thì kết thúc, lúc này đã qua cơn mưa trời lại sáng, phía chân trời chìm nổi một vạt ánh chiều tà.
Vị sĩ tử áo trắng kia không phụ sự mong đợi của mọi người đạt được danh hiệu Nho học tổng tử. Người này xuất thân Nhạc Châu Giang Nam, thường xuyên chèo thuyền Động Đình, sáng tác thơ ca, giúp bá tánh viết đơn kiện, có tinh thần thẳng thắn can gián quan phụ mẫu, rất nổi tiếng ở quê nhà.
Y du học khắp nơi, trước đó không lâu thì tới Quốc Tử Giám. Thư Lan Phong vừa thấy y đã kinh ngạc, lập tức dẫn vào Quốc Tử Giám đọc sách, cũng xem như là một nửa học trò của Thư Lan Phong. Hôm nay tỷ thí kết thúc trọn vẹn, học trò mà mình coi trọng lại trổ hết tài năng, Thư Lan Phong vừa cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời cũng rất tự hào.