Lời của Tiêu Yểm, nàng há   hiểu?
Đừng vọng tưởng những gì  thuộc về ?
Hừ,  cho rằng đến nước , nàng còn ham  tấm chân tình của  ?
Trong đáy mắt Lâm Chiêu Nguyệt thoáng qua một tia giễu cợt, mí mắt khẽ cụp xuống, lạnh nhạt thưa:
“Chiêu Nguyệt xin ghi nhớ lời khuyên răn của điện hạ.”
Thấy nàng ngoan ngoãn như , lẽ  Tiêu Yểm  vui mừng mới .
Ít nhất  khi nàng nhận rõ  phận của , về  sẽ bớt   ít phiền toái.
Thế nhưng  thực tế,  dáng vẻ thuận theo lạnh nhạt của nàng lúc ,   chẳng  lấy nửa phần vui sướng như tưởng tượng.
“Trời  còn sớm,  tiễn ngươi về phủ.”
Lúc  lời , đôi mắt phượng sâu thẳm như mực của Tiêu Yểm chăm chú  gương mặt thanh tú trắng trẻo của Lâm Chiêu Nguyệt, như  từ đó   chút cảm xúc khác thường nào đó.
   — nàng  bình thản, bình thản đến mức  chê   .
Nếu là  , chỉ cần   đáp  chút ít, nàng  vui vẻ suốt nửa ngày.
Rốt cuộc là chuyện gì,  thể khiến một  trong thời gian ngắn ngủi biến đổi lớn đến như ?
Lâm Chiêu Nguyệt ngẩng đầu, liền chạm  đôi mắt đen sâu thẳm , ánh  của nam nhân khó dò, mơ hồ khó hiểu.
Chỉ là lúc , Lâm Chiêu Nguyệt cũng chẳng  hiểu, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Điện hạ để Phong Tín tiễn  về phủ là  .”
Hôm qua nàng  mới trọng sinh trở về, hôm nay  gặp  loại chuyện nhơ nhớp như thế, quả thực   thấy mặt .
“Ta  sai  truyền lời mời ngươi  Đông cung, nếu  đích  đưa về, chẳng  là thất lễ?”
Dứt lời,  để Lâm Chiêu Nguyệt  cơ hội cự tuyệt, liền sải bước  khỏi tẩm điện.
Xe ngựa chòng chành lắc lư, Lâm Chiêu Nguyệt vén một góc rèm xe,  cảnh náo nhiệt ngoài phố chợ.
Hiện tại quả thực    bao!
Mấy năm nữa thôi, Bắc Quyết xâm lược, xác c.h.ế.t đầy đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-9-tu-hon-12.html.]
Ngay cả kinh thành – vốn là quốc đô của An Quốc – cũng khó tránh khỏi, bách tính ly tán lưu lạc, khổ   xiết.
Lâm Chiêu Nguyệt   thứ ngoài , đến thất thần.
Ánh đèn ấm áp mờ mờ phủ lên gương mặt nàng, tăng thêm vài phần m.ô.n.g lung huyền ảo.
Lâm Chiêu Nguyệt tuy   là tuyệt thế giai nhân khiến    liếc mắt  khuynh quốc khuynh thành, nhưng  thể phủ nhận, nàng  .
Vẻ  linh động mà rạng rỡ, như thể chẳng  điều gì  thể đánh gục nàng.
Làn da nàng trắng đến gần như trong suốt.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mang theo chút ngây ngô của tuổi thiếu thời, theo đà rung lắc của xe ngựa khẽ động lên xuống, càng thêm phần đáng yêu.
Bờ môi mỏng khẽ cong lên nhè nhẹ, tựa như  tự chủ.
Bị nàng quấn quít suốt hai năm, đây là  đầu tiên Tiêu Yểm  nàng một cách nghiêm túc mà lộ liễu như .
Tầm mắt của Tiêu Yểm, Lâm Chiêu Nguyệt dĩ nhiên cảm nhận .
Ánh mắt  khác với  , mang theo nhiệt độ — hơn nữa còn là thứ nhiệt độ  hề che giấu.
Lâm Chiêu Nguyệt tự nhiên chẳng cho rằng, vì nàng lạnh nhạt nên  mới   bằng ánh mắt khác lạ. Cho dù thật sự  khác, thì cũng chỉ là do  giả vờ,  trấn an nàng mà thôi.
Hắn là Thái tử, thứ  cần là một Thái tử phi  gia thế ,  thể trợ giúp con đường tương lai của .
Còn nàng – Lâm Chiêu Nguyệt trong lòng , chẳng qua chỉ là một bàn đạp để  bước lên vị trí , là tấm khiên    yêu đỡ thương tổn.
Trong mắt nàng thấp thoáng nét trào phúng nhàn nhạt,    hề để ý đến ánh  của Tiêu Yểm.
Dù ,    thế nào cũng    nàng là   trọng sinh.
Nhìn thiếu nữ yên tĩnh bên cạnh, nam nhân đưa tay, ngón tay thon dài  tiết tấu mà vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay.
Trước  mỗi  hai  ở riêng, nàng luôn ríu rít  ngừng, mà bây giờ, dù cùng  chung một chiếc xe ngựa, nàng   thèm   lấy một cái.
Dọc đường  ai  lời nào, xe ngựa lắc lư  đến  phủ Quốc công.
Thhuynh Trúc đang sốt ruột  qua   nơi cổng, thấy xe ngựa của Thái tử đến nơi, lập tức vội vàng nghênh đón.
Xe ngựa dừng , thiếu nữ thi lễ cảm tạ,  đó cùng nha  trở  phủ,  để  lấy một câu dư thừa, một ánh mắt cũng chẳng ban cho.
Đợi đến khi cánh cửa lớn của phủ Quốc công khép , Phong Tín nghiêng đầu hỏi:
“Điện hạ, chúng  hồi cung chăng?”