Năm mười tuổi,  mắc một trận trọng bệnh, đôi mắt trở nên mù lòa, tứ chi suy yếu, hành động bất tiện.
Thái y trong cung tra mãi   bệnh trạng, phụ hoàng bèn cầu đến sư phụ của .
Sư phụ thuở còn niên thiếu  là danh y nức tiếng,  khi sư nương mất, ông mới quy y cửa Phật, nhập  Hộ Quốc Tự.
Không chỉ y thuật cao minh, mà thuật xem tướng, chiêm tinh cũng đều tinh tường.
Nếu chẳng  sư phụ một lòng chối từ chốn trần tục, e rằng phụ hoàng  phong ông  Quốc sư từ lâu.
Sư phụ bói một quẻ,  trong mệnh   đại kiếp, nếu ở  hoàng cung thì khó lòng sống qua tuổi mười lăm.
Vì , phụ hoàng quyết định đưa  đến Hộ Quốc Tự, nào ngờ giữa đường  gặp truy sát.
Hộ vệ và ám vệ  theo đều  g.i.ế.c sạch, chính  cũng rơi xuống vực sâu, chín phần c.h.ế.t một phần sống, chính là nhờ Lưu Y Y cứu mạng.
Thấy trong mắt Tiêu Yểm thoáng nét áy náy, Lưu Y Y chu miệng, u oán :
“Yểm ca ca, ca  thể  cưới Nguyệt tỷ tỷ ? Y Y sợ  khi ca thành  , Y Y sẽ  còn  nhân nào nữa. Hôm nay rõ ràng Y Y   điều gì, mà Nguyệt tỷ tỷ  đối xử với Y Y như .”
Nhớ tới ánh mắt Lâm Chiêu Nguyệt  Lưu Y Y hôm nay, hàng mày Tiêu Yểm khẽ chau :
“Yểm ca ca sẽ bảo hộ Y Y cả đời.”
Nếu thật sự Lâm Chiêu Nguyệt dám  gì Lưu Y Y…  cũng  ngại…
Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo , Tiêu Yểm cúi đầu, che  cảm xúc nơi đáy mắt, bàn tay trắng trẻo thon dài khẽ vuốt lông Hắc Nhĩ một cách thất thần.
Có một  chuyện, Y Y  cần .
Chỉ cần nàng sống vô ưu, thuần khiết mà vui vẻ là đủ .
Hắc Nhĩ  rạp  đất,  chủ nhân vuốt ve, liền híp mắt hưởng thụ.
Lưu Y Y  Tiêu Yểm hứa hẹn, cũng  mè nheo thêm nữa.
Thấy Tiêu Yểm đang vỗ về Hắc Nhĩ, nàng liền lấy miếng thịt bò khô  mua , đặt  mặt nó:
“Hắc Nhĩ, đây là  cố ý mua cho ngươi đó, ăn  nào.”
Hắc Nhĩ chẳng buồn động mũi, càng  mở mắt.
Lưu Y Y  chút lúng túng.
Không rõ vì  Hắc Nhĩ  bao giờ  thiết với nàng, đến chạm một cái cũng  , nàng cho gì nó cũng  ăn.
Chỉ  hôm qua, nó mới ăn miếng bánh hoa cao mà Lâm Chiêu Nguyệt mang đến.
“Hắc Nhĩ.”
Tiêu Yểm gọi một tiếng, giọng  trầm xuống.
Nghe  mệnh lệnh của chủ, Hắc Nhĩ mở mắt, ấm ức   một cái,  đó mới ngậm miếng thịt bò khô trong tay Lưu Y Y, cũng chẳng buồn nhai.
Ánh mắt Tiêu Yểm trở nên sắc lạnh, chỉ liếc một cái, Hắc Nhĩ liền co  , chui ngay  góc xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa vẫn ồn ào náo nhiệt, trong đám  hỗn tạp , Hắc Nhĩ chợt bắt  một âm thanh quen thuộc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-6-khieu-khich-nguoi-ma-tieu-yem-yeu-nhat-la-nang-12.html.]
“A tỷ,   ăn kẹo lạc nướng...”
Đôi tai khẽ động, Hắc Nhĩ lập tức dựng  dậy, xác nhận chính là thanh âm của chủ nhân mới, liền  màng xe ngựa còn đang lăn bánh  , phóng  ngoài  chút do dự, nhảy vọt khỏi xe, lao  dòng  đông đúc, trong chớp mắt  chẳng thấy .
Tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Phong Tín – hộ vệ kiêm xa phu của Tiêu Yểm – cũng  kịp cản .
“Điện hạ, Hắc Nhĩ chạy mất !”
“Đi tìm…”
...
Lâm Vãn chịu  nổi khi Lâm Chiêu Nguyệt cứ  nũng mãi,  nàng kéo tay áo mấy , cuối cùng đành chịu thua,  mua kẹo lạc cho nàng.
“A tỷ là  với Chiêu Chiêu nhất!”
Lâm Chiêu Nguyệt  năng ngọt ngào như thoa mật, khiến Lâm Vãn mềm lòng  đành lòng trách móc.
“Muội  , chỗ  khói bếp nhiều, để   mua,  cứ  đây đừng  .”
Lâm Vãn dặn dò y như dỗ con nít.
Lâm Chiêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, thật sự  yên một chỗ  nhúc nhích, chỉ là ánh mắt khẽ đảo  quanh.
Đột nhiên, một con ch.ó lớn   đen nhánh từ giữa đám đông lao về phía nàng.
Lông nó đen bóng, cơ thể rắn chắc, uy phong lẫm liệt, tựa như mãnh báo.
Trông  phần đáng sợ.
Người  đường thấy thế đều tự động né  hai bên nhường lối.
Hắc Nhĩ?
Lâm Chiêu Nguyệt chỉ thoáng   nhận  nó – con ch.ó của Tiêu Yểm.
Trước  vì  lấy lòng Tiêu Yểm, nàng còn tận tâm tận lực nịnh nọt cả con ch.ó của .
Mỗi ngày đổi món ngon đưa đến cho nó,  còn chơi cùng nó.
Lúc đầu Hắc Nhĩ cũng  lạnh nhạt, nhưng  mấy tháng kiên trì, nó  quấn lấy nàng chẳng rời.
Kiếp , khi nàng  giam trong lãnh cung, Hắc Nhĩ khi   già yếu.
Không còn linh hoạt như hiện giờ, nhưng vẫn thường tha đùi gà chui qua lỗ chó đến thăm nàng. Về   Lưu Y Y phát hiện, sai cung nữ đánh c.h.ế.t nó.
Lúc ,  Hắc Nhĩ nhe răng chạy đến, trong lòng Lâm Chiêu Nguyệt  chua xót   mừng rỡ.
Dẫu bây giờ nàng  còn thích Tiêu Yểm nữa, nhưng đối với Hắc Nhĩ, nàng thật sự  thể ghét nổi.
Trong khoảnh khắc nàng còn đang sững , Hắc Nhĩ  phóng tới  mặt, vẫy đuôi phấn khởi, hai chân  cào lấy váy nàng, nhe răng lè lưỡi, phát  tiếng rên nũng nịu, đôi tai dựng thẳng cụp về , chờ nàng xoa đầu.
Lâm Chiêu Nguyệt khom  xuống, đưa tay vuốt ve đầu nó:
“Hắc Nhĩ,  ngươi  ở đây?”
Hắc Nhĩ xưa nay luôn theo Phong Tín hoặc Tiêu Yểm, nàng ngẩng đầu  quanh,  thấy hai   cả.
“Con chó  từ   ?”