Lòng  Lâm Chiêu Nguyệt rối bời, bước chân cũng vội vã theo.
Nàng  như chạy, chợt thấy   chắn  mặt, cũng chẳng để tâm, liền nghiêng  sang trái, định vòng qua. Nào ngờ   cũng nghiêng sang trái.
Nàng lui sang ,   cũng lui sang .
Đôi mày liễu khẽ nhíu, tâm thần cũng lập tức thu  đôi phần.
Áo của   trông  chút quen mắt, là quan phục của Thái tử… Thái tử?
Tiêu Yểm?
Tâm thần khẽ ngưng tụ, nàng dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu.
Phản ứng đầu tiên là liếc   ,  thấy bóng dáng Lưu Y Y.
Hắn  cùng Lưu Y Y đến chính điện,  tới nơi   gì?
Thu  ánh , Lâm Chiêu Nguyệt mở lời:
“Điện hạ  điều chi chỉ giáo?”
Khoảng cách quá gần, hương long diên     ngừng len lỏi  chóp mũi nàng.
Thuở  nàng từng thích mùi hương , giờ ngửi  chỉ thấy khó chịu vô cùng.
Lâm Chiêu Nguyệt lùi  hai bước.
Kiếp  nàng và  là phu thê suốt chín năm, cũng  từng  thấu , kiếp  càng   tìm hiểu  gì.
Thấy   đáp lời, Lâm Chiêu Nguyệt định cất bước rời , ai ngờ nam nhân   nhấc chân,  cách giữa hai  lập tức gần tới mức  thở cũng  thể cảm nhận rõ ràng.
Tiêu Yểm rủ mắt, đôi phượng mâu sắc bén tựa như  xuyên thấu tâm can nàng, ánh  từ  quét xuống. Lông mi Lâm Chiêu Nguyệt khẽ rung, tay buông nơi hông bất giác siết chặt   buông .
“Ngươi đang sợ ?”
“Không dám.”
Nàng  là  dám, chứ chẳng   .
Nghĩa là, nàng sợ .
Lâm Chiêu Nguyệt chờ một hồi lâu vẫn chẳng  Tiêu Yểm  năng gì, bèn hít sâu một , ngẩng đầu  thẳng  mắt , trầm giọng :
“Nếu như Thái tử điện hạ   gì cần căn dặn, thần  xin phép hồi cung Thanh Dao điện.”
Thhuynh Dao điện vốn là cung điện của Tiêu Tuệ .
Nói đoạn, nàng nhấc chân định rời .
Nam nhân vươn tay, những ngón thon dài như ngọc liền giữ chặt lấy cánh tay nàng, giọng trầm thấp vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-4-nang-so-han-12.html.]
“Ta từng  ,     . Giờ ngươi sợ thì cũng  muộn .”
Ngay khi  Tiêu Yểm nắm lấy, Lâm Chiêu Nguyệt theo phản xạ liền  giãy khỏi tay , cảm giác chán ghét trào lên mạnh mẽ.
Thế nhưng tay Tiêu Yểm giữ chặt, vững như bàn thạch, dẫu nàng  vận  lực cũng chẳng  lay chuyển .
Một cảm giác vô lực sâu sắc tràn ngập trong lòng nàng. Lâm Chiêu Nguyệt căm ghét cái cảm giác dù  cố gắng đến mấy vẫn  thể thoát  .
Nàng thề,  khi hồi phủ, nhất định sẽ bảo phụ  tìm cho một vị sư phụ dạy nàng võ nghệ.
“Thái tử điện hạ   giờ  hối hận cũng  muộn, sự  ,  thêm cũng vô ích. Vậy xin Thái tử tự trọng, tuy rằng Hoàng thượng  ban hôn, nhưng chúng  rốt cuộc vẫn  thành .”
Hai chữ "tự trọng" , ngày  khi nàng bám riết lấy Tiêu Yểm khiến  phiền lòng,  thường lấy đó  để chặn nàng .
Lâm Chiêu Nguyệt  từng nghĩ,  ngày chính  cũng  thể trả   mấy lời .
Tiêu Yểm  khựng  một chút, nhưng  buông tay nàng . Chỉ là ánh mắt  trân trối  nàng  kiêng dè.
Đôi mắt phượng mảnh dài   chằm chằm  khuôn mặt thiếu nữ xinh  như ngọc, trong mắt nàng phủ  nước, lộ  ba phần giận dữ, ba phần chán ghét, còn  là cố chấp quật cường, trừng mắt  .
Dáng vẻ , trông chẳng khác gì một con mèo nhỏ nổi giận, cuối cùng cũng giương vuốt.
Không tự chủ , khóe môi mỏng hồng nhạt của Tiêu Yểm khẽ cong lên.
Nụ  , khiến đất trời đều lu mờ thất sắc.
Nếu là  ,  thể trông thấy Tiêu Yểm  như , dù   chết, Lâm Chiêu Nguyệt cũng cam lòng. Thế nhưng nay…
Nàng chỉ  cầm kim chỉ khâu miệng  ,  chặt   ném cho chó ăn.
Chỉ là  phận Tiêu Yểm cao quý,  là quân, nàng là thần, Lâm Chiêu Nguyệt  dám  gì.
Chỉ đành lạnh lùng  , nắm tay vô thức siết chặt.
Nhận  sự nhẫn nại của nàng  gần tới cực hạn, Tiêu Yểm cũng sợ  thật sự  nàng nổi giận, liền buông tay.
Vừa  thả , Lâm Chiêu Nguyệt liền cất bước lớn về phía Thanh Dao điện, một  cũng  ngoảnh đầu  .
Tiêu Yểm chân dài, bước đều thong thả theo  nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân  lưng, lòng  Lâm Chiêu Nguyệt càng thêm rối loạn.
Giờ phút , nàng chỉ  cách xa  càng xa càng .
Vừa tới Thanh Dao điện, Tiêu Tuệ   trang điểm chỉnh tề,  bộ lễ phục cát tường dành cho lễ cập kê, dung nhan xinh  rạng ngời.
“Tuệ nhi.”
Lâm Chiêu Nguyệt cất tiếng gọi.
Tiêu Tuệ   đầu thấy nàng, ánh mắt liền ánh lên kinh hỉ, theo bản năng nhấc chân chạy tới, nhưng như chợt nhớ  điều gì, liền hừ nhẹ một tiếng,  thu chân về,  vẻ kiêu kỳ.