Thấy  trong lòng  ngừng nghiêng ngả dựa  , Tiêu Yểm  chau mày.
Y Y xưa nay giữ lễ đoan trang, từ khi nào   cử chỉ lỗ mãng như thế?
Về , nhất định  thể để nàng uống rượu nữa.
Tiêu Yểm đưa tay đẩy nàng , vững vàng đỡ lấy  thể mềm nhũn của nàng:
“Y Y, ngươi say .”
Lưu Y Y rời khỏi vật lạnh lẽo khiến bản  dễ chịu ,   nóng bức bức rứt, nào còn  lọt lời  .
Đôi tay mềm mại  xương  vươn tới,   trực tiếp mò  cổ áo Tiêu Yểm,  kiên nhẫn đưa tay cởi:
“Yểm ca ca,  thật mát mẻ…”
“Lưu Y Y!”
Tiêu Yểm trầm giọng, ngăn  đôi tay nàng.
Lưu Y Y  động đậy , chỉ ngước cặp mắt long lanh như phủ nước xuân  , giọng điệu  yếu ớt  mang theo mị hoặc:
“Yểm ca ca, chẳng lẽ    Y Y ?”
Không rõ là  nàng trêu chọc  do men rượu dâng lên, trong lòng Tiêu Yểm trào lên một luồng khô nóng kỳ lạ, ào ạt kéo đến.
Đầu óc váng vất, tầm mắt cũng dần mơ hồ,  trong lòng   từ lúc nào  hóa thành gương mặt diễm lệ thanh tú của Lâm Chiêu Nguyệt, đôi mắt ủy khuất  :
“Phu quân, Chiêu Chiêu khó chịu quá…”
Giọng điệu yểu điệu như mèo con khiến Tiêu Yểm  phân rõ là mộng  thật.
Đôi mắt phượng đen thẫm của  càng trở nên sâu hút, trầm xuống,  vươn tay, trực tiếp bế  lên,  thẳng  nội thất.
Đặt nàng lên giường gỗ trầm hương,  hình nam tử đè xuống,  dáng vẻ đáng thương  , m.á.u nóng    cũng theo đó sôi trào,  lau nước mắt cho nàng  nhẹ giọng trấn an:
“Chiêu Chiêu ngoan, phu quân ở đây…”
Nữ tử    thấy cách  xưng hô,  thể khẽ cứng ,  lập tức vòng chân qua thắt lưng , bàn tay thon dài  ngừng nhóm lửa   thể nam tử, câu dẫn đến cực độ…
Nam tử cụp mắt  nữ nhân đang chủ động tìm khoái lạc   , ngón tay lạnh trắng khẽ vuốt lên đôi môi đỏ mọng, yết hầu chuyển động.
Đôi môi , trong mộng   nếm qua, mềm mại ngọt ngào như thế.
Cúi đầu,   định hôn xuống, thì một mùi lan đậm đà bỗng xộc  mũi.
Không đúng, hương   đúng…
Đôi mắt m.ô.n.g lung lập tức trở nên tỉnh táo,   rõ   , liền phản ứng dữ dội đẩy nàng .
Trong mắt nữ tử hiện lên một tia mê mang và khát cầu:
“Yểm ca ca,   tiếp tục nữa? Y Y là tự nguyện mà…”
Ngay lúc đó, ngoài viện truyền đến tiếng xôn xao:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-37-lam-chieu-nguyet-nguoi-sao-dam-dua-co-gia-day-cho-nu-nhan-khac-12.html.]
“Con mèo ngốc  chạy  ?”
“Vừa     động tĩnh trong căn phòng ,  khi nào nó chui  trong đó ?”
Một con mèo trắng muốt từ bệ cửa sổ nhảy xuống, kêu "meo meo" hai tiếng.
Nhìn thấy Lưu Y Y đang từ  giường định lao tới, Tiêu Yểm đưa tay c.h.é.m nàng ngất , lạnh giọng :
“Phong Tín…”
…
Lâm Chiêu Nguyệt cảm thấy thời gian cũng  còn sớm,  món cá chua ngọt còn  phần đuôi, mơ màng :
“Nghe  mèo thích ăn cá nhất, cái đuôi và đầu cá  để dành cho nó .”
Nói đoạn, nàng gắp đuôi cá, đưa đến  mặt Thái Tĩnh.
Thái Tĩnh cũng  chút men say, thấy Lâm Chiêu Nguyệt gắp đuôi cá cho, nghĩ thầm: món cá  là công chúa đích  , con mèo nhà   ăn món nàng nấu, chẳng  là vinh hạnh lắm ?
“Đa tạ Cô nương Lâm.”
Vừa , nàng theo thói quen đưa tay mò trong lòng,  sờ liền thấy trống , cúi đầu , trong lòng trống trơn, tim lập tức đập thình thịch.
Nàng đảo mắt  quanh,  thấy bóng dáng con mèo , tức khắc cơn say tan biến.
Từ khi con mèo trắng cỡ bàn tay  đưa về, Thái Tĩnh  nuôi nấng đến khi nó trưởng thành, tình cảm  sâu đậm.
“Tiểu Mãn  ? Sao nó biến mất ?”
Thái Tĩnh  bật dậy, bắt đầu cuống cuồng tìm kiếm.
“Chúng  cùng giúp Thái Cô nương tìm thử xem!”
Trong đám đông    quen với Thái Tĩnh lên tiếng.
Uống rượu , cảm tình thêm thắm thiết.
Mọi  đồng loạt  dậy, tự phát tản  tìm kiếm.
Lâm Chiêu Nguyệt lảo đảo  dậy, bất tri bất giác  bước đến  một căn viện.
“Meo~”
Tiếng mèo kêu khiến   chú ý.
“Hình như    thấy tiếng nó kêu.”
“Ta cũng  thấy, từ trong gian phòng  vọng .”
“Thái Cô nương, mèo của Cô gia ở bên .”
Thái Tĩnh vội vàng chạy đến, lòng như lửa đốt,  kịp suy nghĩ xem đó là viện của ai, bên trong ở  nào.
Nàng vươn tay đẩy cửa , cảnh tượng trong phòng khiến   đều sững sờ.
Chỉ thấy con mèo trắng tuyết   bên chân Thái tử, nam nhân vận cẩm bào nguyệt sắc thêu chỉ vàng, dáng vẻ nhàn nhã, thảnh thơi   chiếc giường trầm lớn, tay cầm khô cá nhỏ đang đút cho mèo ăn.