Nghe những lời  của Tiêu Yểm, sắc mặt Lưu Y Y thoắt chốc trắng bệch như tờ giấy, hàng mi rủ lệ, ánh mắt mang theo vẻ thương tổn  thể tin nổi,   chăm chăm:
“Ca ca Yểm,  đang nghi ngờ Y Y ư?”
Nam tử mân mê chiếc nhẫn ngọc nơi tay, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua một tia xúc động, nhưng  nhanh liền lặng lẽ tiêu tan, giọng  mang theo vài phần nhẫn tâm:
“Y Y còn nhớ ?”
Thủy mâu của Lưu Y Y như sắp vỡ vụn, thấy  lòng  quyết truy hỏi, nàng cúi đầu, cụp mắt, đưa từng kỷ niệm vụn vặt nơi núi Thanh Thành giữa hai  kể  tường tận, thậm chí  những điều   lãng quên, nàng vẫn nhớ rõ mồn một, còn tinh tường hơn cả .
Kể xong, thần sắc nàng mang theo ủy khuất, giọng  cũng lạnh lẽo hơn mấy phần:
“Điện hạ, nếu còn điều gì  hỏi Y Y,  thì cứ hỏi một lượt , Y Y tất sẽ trả lời thành thật.”
Lưu Y Y xưa nay vẫn gọi  là “ca ca Yểm”, nay  xưng là “điện hạ”, đủ thấy nàng  chịu nhiều ủy khuất, trong lòng sinh giận.
Người  thể nhớ rõ từng chi tiết , cũng chỉ   và nàng mà thôi.
Hắn  nên vì một câu  của kẻ khác mà nghi kỵ nàng.
Tiêu Yểm vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, trong mắt hiện rõ vẻ áy náy:
“Xin  Y Y, là Cô gia  nên hoài nghi nàng.”
Lưu Y Y hờn dỗi né tránh tay , chẳng buồn đáp một lời.
Tay Tiêu Yểm khựng  giữa  trung,  đành thu về, khẽ hứa:
“Sau  Cô gia sẽ  như  nữa.”
…
Vì   đều  ăn uống no đủ  khi xuất phát, nên khi đến biệt viện, ai nấy liền tản  thả diều, chỉ để  các nha  chuẩn  nguyên liệu nấu nướng.
Công tử tiểu thư đều vận cẩm y hoa phục, tay cầm guồng  tơ, nhẹ nhàng điều khiển những cánh diều rực rỡ đầy trời, tiếng   rộn rã vang vọng khắp nơi, khung cảnh hết sức náo nhiệt.
Lâm Chiêu Nguyệt chờ mãi  thấy Tiêu Nhiên, đành  tìm Lâm Vãn.
Tìm một vòng vẫn  thấy bóng dáng  , nàng  cầm diều  bước  nhàn tản khắp nơi, cuối cùng ở một góc đình nhỏ kín đáo, bắt gặp  Lâm Vãn và Phó Cảnh.
Chỉ thấy trong đình, mỹ nhân mặc váy lụa xanh khẽ rút từ tay áo  một chiếc túi hương, đưa tới  mặt nam tử. Hắn  túi hương trong tay nàng, mắt liền sáng rỡ. Không    điều gì, chỉ thấy mỹ nhân đỏ bừng mặt, định rút tay về cất  túi hương.
Phó Cảnh  tiểu Vãn nhà  mặt mũi mỏng, cũng  trêu chọc nàng nữa, vội đưa tay giữ lấy bàn tay nhỏ định rụt về:
“Đã là tặng cho Thế tử, thì chính là của Thế tử,   lý nào  thu hồi quà  tặng?”
“Chàng chê  thêu ,   tặng nữa.”
“Đẹp lắm,  vô cùng! Vãn Vãn thêu gì cũng , nàng xem đôi uyên ương  sống động  bao.”
Lâm Vãn  dễ  dỗ dành,  thẹn  giận:
“Vậy    còn bảo nó giống con vịt.”
Phó Cảnh  hoa văn  túi hương mà thật khó phân biệt là vịt  uyên ương, chỉ khẽ cong môi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-34-tieu-thu-dung-phu-long-day-la-dai-le-ma-ta-danh-cho-nang-12.html.]
Lâm Vãn vốn mê nữ công, nhưng tài thêu thùa  chẳng mấy khá khẩm.
Mỗi  nàng tặng  khăn tay  túi hương, hình thêu luôn lệch lạc so với ý ban đầu. Cho tới nay, mẫu uyên ương   là giống thật nhất – nếu  tính lầm thành vịt.
Bất kể nàng thêu gì, trông cũng mũm mĩm phúng phính,  lâu  thấy thật dễ thương.
“Phu quân  sai, để Vãn Vãn đánh .”
Nói đoạn, nàng nâng tay, đặt lên môi  vỗ nhẹ hai cái, còn   tranh thủ hôn trộm một cái lên mu bàn tay.
Cảm giác lành lạnh ẩm ướt  tay khiến mặt Lâm Vãn đỏ như gấc:
“Đồ háo sắc nhà , ai là phu quân của ? Buông tay !”
“Không buông.”
Nói   hôn nhẹ lên tay nàng thêm cái nữa. Lâm Vãn giãy giụa  rút tay về, nhưng sức nàng  bằng , giãy mãi cũng  thoát .
“Chàng  tin  gọi  ?”
Phó Cảnh nhướng mày:
“Không tin.”
“Phó Cảnh, …”
Thấy nàng sắp thực sự nổi giận, Phó Cảnh liền  điểm dừng,  đùa thêm nữa. Hắn thu  vẻ tinh nghịch, ôm nàng  lòng, nhẹ giọng :
“Vãn Vãn, chờ đại ca  trở về, chúng  liền thành ,  ?”
Đại ca như phụ , từ nhỏ đại ca  luôn yêu thương , cái gì  cũng dành phần .
Hắn  đại ca  gặp  con gái mà  yêu thương nhất, chứng kiến bọn họ thành .
Lâm Vãn  tình cảm sâu nặng giữa Phó Cảnh và đại ca , liền khẽ đáp:
“Được.”
Thấy sắc mặt Phó Cảnh  phần u uất, nàng ngoan ngoãn tựa  lòng , dịu dàng hỏi:
“Gần đây  tin tức gì về đại ca  ?”
Giọng Phó Cảnh trầm xuống:
“Vẫn .”
Phó Diên Lễ  mất liên lạc từ hai tháng . Hắn âm thầm phái  ít   tìm, nhưng đến nay vẫn bặt vô âm tín.
“Vãn Vãn,  thật sự  sợ!”
Phó Cảnh chôn đầu nơi hõm vai nàng, Lâm Vãn cảm thấy bờ vai ướt đẫm, cả  khựng ,  ôm  chặt hơn:
“Bao nhiêu sóng gió đại Công tử Phó còn vượt qua , nhất định sẽ  xảy  chuyện gì .”
Sau khi Phó Diên Lễ gặp chuyện, nàng cũng  gửi thư cho tam ca nhờ giúp tìm kiếm, nhưng tới giờ vẫn   tin gì.