Lâm Chiêu Nguyệt cụp mắt liếc  giỏ rau trong tay Lưu Y Y, suýt nữa  nhấc tay đập nát.
 lúc  nàng  thể đập, nàng  thể kiêu căng càn quấy, nhưng  thể thật sự kiêu căng càn quấy.
Chẳng qua nàng  đập, thì cũng    nàng đập.
Tiêu Nhiên vốn ghét nhất bộ dạng  của Lưu Y Y, liền giật lấy giỏ rau trong tay nàng , hung hăng ném xuống đất.
"Rầm" một tiếng vang dội, chiếc giỏ tre tinh xảo  đập đến méo mó, củ cải trong giỏ lăn lóc  ngoài, nghiền nát những cây cải non mảnh mai bên trong.
“Bản cung   là  cần, ngươi phiền ? Lưu Cô nương  cố tình  tặng, Lâm Cô nương   cần,  bản cung nhận lấy. Đã là tặng bản cung, thì bản cung đập chơi một chút, Lưu Cô nương sẽ   ý kiến chứ?”
Đây rõ ràng là một phen nhục nhã trần trụi, trong mắt Lưu Y Y hiện lên vẻ nhục nhã, vành mắt tức thì đỏ hoe:
“Y Y chỉ là một phen hảo ý, Đoan Mẫn quận chúa cớ gì  nhục mạ Y Y như thế…”
Nàng uất ức  Tiêu Nhiên và Lâm Chiêu Nguyệt,  đó lấy khăn che mặt, nhấc váy chạy  trong tiếng nức nở.
Những  theo  nàng  nhất thời    nên đuổi theo  , đều ngẩn  tại chỗ.
Tiêu Nhiên liếc  đám , cất giọng:
“Hôm nay bản cung mời chư vị  ngoài ngoạn cảnh, ai còn dám khiến bản cung mất vui, bản cung nhất định  tha!”
Lời  dứt, ánh mắt nàng lướt qua hai  lúc nãy  nhằm  Lâm Chiêu Nguyệt.
Hai  nọ lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, vô thức đưa mắt  về phía Thái tịch Cái Tĩnh.
Cái Tĩnh siết chặt khăn tay trong tay, mở miệng :
“Quận chúa  cần nổi giận, hai    hiểu chuyện, về   mời là . Ngay cả  mặt quận chúa mà cũng dám buông lời thiếu kiêng dè,  còn mỉa mai công thần, đúng là vô giáo dưỡng, khó mà lên mặt chính đường, nên  đuổi  ngoài để khỏi quấy nhiễu hứng thú của quận chúa và  …”
Về phần hai  đó  cùng   đuổi   , Lâm Chiêu Nguyệt cũng chẳng để tâm. Điều nàng quan tâm là việc Tiêu Nhiên    nàng  mặt, liệu  khiến tên điên Tiêu Yểm  khó xử nàng.
Để đảm bảo an , địa điểm dạo xuân  chọn là biệt viện Vân Hòa của hoàng gia tại vùng ngoại ô kinh thành.
Tuy gọi là biệt viện, nhưng diện tích  cực kỳ rộng lớn.
Bên trong  rừng cây tự nhiên, thảo nguyên, sông suối, chỉ là  vây kín,  thị vệ canh giữ nghiêm ngặt.
Xe ngựa lắc lư, Lâm Chiêu Nguyệt  Tiêu Nhiên đang  đối diện, mở lời:
“Tiêu Nhiên,   ngươi giúp  như thế, ca ca Thái tử của ngươi liệu …”
Biết nàng lo điều gì, Tiêu Nhiên bèn thản nhiên :
“Dù   cũng là  ruột của  ,    thể  gì  ? Hơn nữa,   nãy   vì giúp ngươi, mà là    thuận mắt nàng  mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-33-nguoi-that-su-chac-la-nang-cuu-nguoi-sao-12.html.]
Lâm Chiêu Nguyệt hiểu Tiêu Nhiên   nàng cảm thấy áy náy, liền   gì thêm, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp hơn bao giờ hết.
Một Cô nương thiện lương như ,  nên  kết cục như thế.
Nói xong, Tiêu Nhiên liền sáp ,  hì hì hỏi:
“Chiêu Chiêu, ngươi  thật cho  , ngươi với ca ca  rốt cuộc là thế nào ?”
Nàng với ca ca nàng ?
Tự nhiên là nước lửa bất dung!
“Còn  thể thế nào? Thái tử ca ca của ngươi căn bản  thích , điều đó chẳng  ngươi cũng  rõ ?”
Tiêu Nhiên hiển nhiên  tin:
“   ngươi  bệnh,   rõ ràng  quan tâm ngươi mà.”
Quan tâm nàng?
Buồn !
Chỉ sợ nàng c.h.ế.t ,  tìm  một Thái tử phi nào  yêu ,  dễ khống chế như nàng thôi!
Chẳng may cưới  một Thái tử phi khó chiều, lỡ bắt nạt tình nhân trong lòng  thì ?
Đáng tiếc !
Nàng, Lâm Chiêu Nguyệt,   còn là Lâm Chiêu Nguyệt của   nữa !
“Có lẽ là do ngươi nghĩ nhiều .”
Lâm Chiêu Nguyệt   tiếp tục đề tài , bèn :
“Mua nhiều rau như thế, lát nữa ngươi định nấu những món gì?”
Tiêu Nhiên    liền hăng hái vô cùng, thao thao bất tuyệt kể tên từng món:
“Ta định  Bạch Long diệu, Dương bì hoa ti, cá Thạch thủ nấu ba vị măng…”
Cho đến khi xe ngựa dừng , Tiêu Nhiên vẫn còn đang  cách nấu và hương vị từng món, ban đầu Lâm Chiêu Nguyệt  tin nàng  thể nấu  , nhưng đến cuối cùng  bắt đầu âm thầm mong chờ.
Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, Tiêu Nhiên  bước xuống xe,  của Tiêu Yểm liền đến đưa nàng .
“Không   Chiêu Chiêu, ngươi cứ chơi  ,  lập tức sẽ  .”
Vừa mới đến gần đình nghỉ chân, Lâm Chiêu Nguyệt   thấy tiếng nức nở đứt quãng vọng đến.