Thiếu nữ cụp mi rủ mắt, giọng  mềm mại như tơ, thoạt  vô cùng nhu thuận.
“Ngẩng đầu lên.”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nam trầm thấp,  rõ cảm xúc.
Tiêu Yểm là bậc thầy thẩm vấn, những sơ hở nhỏ nhặt nhất cũng khó thoát khỏi cặp mắt .
Tay Lâm Chiêu Nguyệt buông thõng bên , đang siết chặt lấy bắp đùi . Nàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như sắp trào lệ.
Tiêu Yểm khẽ ngẩn , nét lạnh lùng trong giọng  cũng dịu  đôi phần:
“Khóc gì chứ?”
Thiếu nữ đôi mắt ngấn lệ, giọng đầy tủi :
“Đau…”
Ánh mắt Tiêu Yểm theo bản năng  về chiếc cằm    bóp qua, giờ đây  ẩn hiện vết bầm tím.
Hắn rõ ràng  dùng bao nhiêu lực,  mà nàng   cái bộ dạng đáng thương .
Thật là yếu ớt!
Nghĩ đoạn,  rút tay áo, xoay  xuống xe, giọng thản nhiên:
“Đi theo.”
Lâm Chiêu Nguyệt    định  gì, chỉ đành xách vạt váy bước theo .
Trong xe ngựa của Thái tử, Lâm Chiêu Nguyệt thấy Tiêu Yểm kéo mở ngăn tủ gỗ, bên trong là các lọ thuốc sứ xếp ngay ngắn. Hắn lấy  một lọ sứ trắng, mở nắp, dùng ngón tay thon dài trắng như ngọc chấm một chút cao thuốc,  lạnh nhạt :
“Đưa mặt  đây.”
Hắn… định tự tay bôi thuốc cho nàng?
“Điện hạ, thần nữ tự  thoa ,  dám  phiền điện hạ.”
“Ừm?”
Hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, áp lực vô hình như trùm cả  gian.
Sợ  nổi điên, Lâm Chiêu Nguyệt đành ngoan ngoãn đưa mặt .
Đã đến nước , nhẫn!
Ráng nhịn thêm chút nữa thôi!
Đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo hàn khí xoa nhẹ lên cằm nàng, từng luồng mát lạnh thấm  da thịt,  dịu cơn đau.
Lâm Chiêu Nguyệt bỗng cảm thấy thư thái đôi phần, thì bên tai  vang lên giọng nam lãnh đạm:
“Trong lòng đang tính xem nên đối phó với Cô gia thế nào ?”
Toàn  Lâm Chiêu Nguyệt lập tức căng cứng, đôi mắt phượng tròn xoe tràn đầy hoảng loạn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-32-chieu-chieu-de-co-gia-xem-thu-doan-cua-nguoi-12.html.]
“Thần nữ  dám.”
Tiêu Yểm khẽ tặc lưỡi một tiếng, lực tay bất giác mạnh hơn:
“Chiêu Chiêu, Cô gia   , ngươi  giỏi  dối.”
Lông mi Lâm Chiêu Nguyệt khẽ run.
“Sợ gì chứ? Muốn đối phó với Cô gia  chỉ  một  ngươi.”
Vừa , ngón tay  nâng nhẹ cằm nàng, dường như đang xem thuốc  đều , nhưng ánh mắt   sâu hun hút như đang  thấu điều khác:
“Cô gia thật  xem thử thủ đoạn của ngươi, đừng để Cô gia thất vọng mới .”
Dù Tiêu Yểm là đang thử nàng,   thật sự  thấu lòng nàng, Lâm Chiêu Nguyệt cũng nhất quyết  thừa nhận:
“Thần nữ thực tình  hiểu Thái tử đang  gì.”
Ánh mắt  dừng  nơi đôi môi mấp máy như hoa đào , yết hầu khẽ chuyển động, con ngươi đen thẫm như hồ băng đêm tối.
Lực tay vô thức siết chặt, mang theo áp chế và nhẫn nhịn.
Lâm Chiêu Nguyệt chẳng hiểu    nổi điên nữa, cằm  bóp đau, nàng khẽ rên lên một tiếng.
Nghe tiếng kêu khẽ của thiếu nữ, Tiêu Yểm theo bản năng buông tay. Cúi mắt , quả nhiên  đỏ lên .
Chỉ cần  bóp một cái, là đỏ lên như  — thật chẳng khác nào  từ bột bánh!
Trong phút chốc, Tiêu Yểm bỗng nhớ  những cảnh mộng mị mơ hồ trong giấc mơ.
Thiếu nữ trắng như ngọc, khắp   loang lổ vết tím bầm, đôi mắt long lanh như hồ xuân,  đến thương tâm, nơi eo mảnh còn in rõ dấu vết   siết chặt…
“Thật là yếu ớt.”
Nam tử đột ngột bật  bốn chữ.
Lâm Chiêu Nguyệt  mắng bất ngờ, suýt nữa thì bật  vì giận.
Rõ ràng là  bóp nàng, giờ   sang mắng nàng yếu đuối?
Thật là điên !
Phải , thiên hạ  ai cũng yếu, chỉ  tâm thượng nhân  hai bước thở ba  của  là mạnh mẽ, là thiên hạ  nhất kiên cường…
Lâm Chiêu Nguyệt còn  mắng xong trong lòng,   thấy giọng  lạnh lùng vang lên:
“Xuống xe.”
Lâm Chiêu Nguyệt nào thèm để ý ,    lời, liền xách váy, dứt khoát vén rèm nhảy xuống xe.
Thhuynh Trúc chờ bên ngoài thấy tiểu thư bước xuống, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi:
“Tiểu thư!”
“Không ,  thôi!”