Lâm Chiêu Nguyệt thản nhiên lui  xa Tiêu Yểm một chút.
“Chuyện   là do  lỗ mãng.”
“Chuyện  ? Lần  giữa chúng   chuyện gì ? Điện hạ Thái tử.”
Tiêu Yểm trông thấy dáng vẻ của Lâm Chiêu Nguyệt, chân mày tuấn mỹ khẽ nhíu :
“Lâm Chiêu Nguyệt.”
“Thần nữ  điếc, thần nữ  .”
Ngón tay trắng muốt lạnh lẽo khẽ vuốt chiếc nhẫn ngọc nơi ngón cái, Tiêu Yểm gắng sức đè nén cảm xúc.
Hồi lâu,  chậm rãi mở miệng:
“Lễ vật thành  mà Đông Cung chuẩn , đều là chuẩn  cho nàng.”
Tay Lâm Chiêu Nguyệt đang gắp rau khẽ khựng , trong đôi mắt hạnh vụt qua một tia khó tin.
Tiêu Yểm đây là đang... giải thích với nàng?!
Nàng nghiêng đầu  sang,  đầu tiên Tiêu Yểm  tránh ánh mắt nàng, như thể sợ   thấu tâm tư .
Bỗng nhiên, Lâm Chiêu Nguyệt khẽ bật :
“Điện hạ đây là đang giải thích với  ư? Kỳ thực lời họ  cũng  sai! Ngài  cưới , chẳng qua là vì   xuất  , thích hợp  Thái tử phi thôi. Chẳng  Thái tử  cưới  ,  sẽ cưới nàng Lưu Cô nương  ?”
Tiêu Yểm từng hứa sẽ chăm sóc Lưu Y Y suốt đời. Năm xưa bên ngoài núi Thanh Thành,   nàng cứu giúp, khi   trao trọn tấm lòng cho nàng, cũng từng hứa sẽ cưới nàng  vợ.
Tuy giữa đường xuất hiện nàng — Lâm Chiêu Nguyệt, nhưng việc cưới Lưu Y Y,  vốn  từng  đổi.
Sự thật đúng là như nàng , tuy là lợi dụng, nhưng chỉ cần nàng  điều,  vẫn sẽ cho nàng đủ vinh sủng của một Thái tử phi.
Rõ ràng là lời sự thật,  mà từ miệng nàng  ,  khiến  bức bối khôn nguôi.
Đôi mắt đen   còn dịu dàng, lúc  lạnh băng đến cực điểm:
“Lâm Chiêu Nguyệt,   là Cô gia  quá nuông chiều nàng  ?”
Nam nhân cúi đầu, đôi mắt đen lạnh như băng  chặt chẽ khóa chặt nàng, ẩn ẩn sát khí, uy nghiêm thuộc về đế vương lan tràn khắp  trung, khiến   hít thở  thông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-31-lam-chieu-nguyet-co-phai-la-nguoi-da-duoc-co-gia-nuong-chieu-qua-roi-khong-22.html.]
Lâm Chiêu Nguyệt vô thức lùi  hai bước, cằm đột nhiên đau nhói, tay nam nhân trắng ngọc nắm chặt lấy cằm nàng, dường như  bóp nát xương cốt nàng:
“Lâm Chiêu Nguyệt, những gì nàng , Cô gia  phủ nhận, nhưng Cô gia   ! Đừng để Cô gia  thêm  thứ hai!”
Tên điên !
Lâm Chiêu Nguyệt   bóp đau đến sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hạnh đỏ ửng, ngập nước.
Thhuynh Trúc  bên cạnh,  thấy Tiêu Yểm bóp lấy Lâm Chiêu Nguyệt, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Nàng khẽ vuốt chuôi đao dùng để cắt dưa hấu trong tay chủ quán, đang tính toán nếu  g.i.ế.c Thái tử đương triều, liệu  bao nhiêu phần trăm cơ hội thoát khỏi nơi đây.
Lâm Chiêu Nguyệt nghiến răng, mang theo uất ức từng chữ từng lời :
“Thần nữ ghi nhớ lời Thái tử, sẽ    thứ hai.”
Nam nhân buông tay, liếc  cằm nàng   bóp đỏ, phất tay áo, lạnh lùng :
“Hồi cung.”
Hồi cung?
Hắn   du xuân nữa ?
Nàng tốn bao công sức bày bố một ván cờ lớn như thế, hao tâm tổn trí mới tìm  dục điệt thảo,   thể để  bỏ  giữa chừng, công dã tràng ?
Không kịp suy nghĩ nhiều,  thể Lâm Chiêu Nguyệt  phản ứng theo bản năng, đôi tay trắng ngần lập tức nắm lấy vạt áo của .
Tiêu Yểm dừng bước, cúi mắt  nàng, ánh mắt vẫn lạnh.
Lâm Chiêu Nguyệt giấu tay trong tay áo siết chặt , cụp mắt, nhẹ giọng mềm mỏng:
“Lần    bánh hấp, Thái tử còn  nếm thử.”
Nghe đến lời ,  thể Tiêu Yểm lập tức cứng đờ, trong đầu trống rỗng trong chốc lát.
Từ  khi trở về từ Lan Đình Thủy Tạ, đây là  đầu tiên nàng dùng giọng điệu như   chuyện với .
Chưa kịp nghĩ sâu về dụng ý của nàng, giọng  mềm mại  khẽ vang bên tai:
“Vừa  là do Chiêu Chiêu  thấy mấy lời đó, trong lòng ghen tuông, hờn giận nên mới buột miệng  những lời khiến Thái tử  vui... Thần nữ... xin .”