Tiếng nổ lớn  vang lên  khiến Lâm Chiêu Nguyệt  hồn, nàng lập tức bật dậy, nhẹ nhàng như chim sẻ lao về phía phụ .
“Phụ ,  thật lợi hại!”
Trên mặt Lâm Thừa Ân thoáng hiện nét đắc ý xen lẫn tự hào:
“Đó là đương nhiên! Năm xưa phụ  con nơi chiến trường,  từng bại một trận!”
“Phụ ,  là  dạy con đao pháp !”
Nói tới đây, Lâm Chiêu Nguyệt  nhớ  phụ  còn  chính sự trong , vội vàng bổ sung:
“Đợi khi nào  rảnh thì dạy cũng .”
“Được, đợi khi phụ …”
Lời còn  dứt, chợt  ngoài viện vang lên một tiếng động kinh thiên động địa, Lâm phu nhân  ngay ở ngưỡng cửa,  chân là bình thuốc   ném vỡ tan tành.
Bà  đó,   một lời, chỉ lặng lẽ  về phía Lâm Thừa Ân, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
Giọng bà thản nhiên, nhưng lạnh lẽo tựa sương:
“Xuân Hà, dìu tiểu thư  phòng. Trước khi  thể tiểu thư hồi phục  ,   để nó bước chân  khỏi phòng nửa bước.”
Lúc Lâm phu nhân thực sự nổi giận,  càng trầm tĩnh, bà sẽ  thét tháo,  kéo tai  khác.
Dứt lời, bà liếc Lâm Thừa Ân một cái,  dẫn đám nha  xoay  rời .
Lâm Thừa Ân vội vàng bật dậy đuổi theo.
Khi Lâm phu nhân thực sự tức giận, cả phủ đều như nghẹt thở,  ai dám hó hé một lời.
Lâm Chiêu Nguyệt cũng  dọa sợ, vội đưa tay gãi tai,  ngoan ngoãn bước  phòng.
Lâm Thừa Ân lật đật chạy theo , mà Lâm phu nhân  càng  càng nhanh:
“Phu nhân, đợi  một chút!”
Mãi đến khi  đến một tòa đình viện, Lâm phu nhân mới dừng bước,  hiệu cho tất cả lui xuống.
Lâm Thừa Ân đưa tay định nắm lấy tay bà,   bà phũ phàng hất .
“Phu nhân ~”
Lâm Thừa Ân  đưa tay định kéo,   Lâm phu nhân xoay , trừng mắt quát:
“Lâm Thừa Ân! Nửa đời  ngươi l.i.ế.m m.á.u  lưỡi đao,   bao nhiêu năm sống trong nơm nớp, chỉ sợ một ngày nào đó ngươi vĩnh viễn  về  nữa. Chẳng lẽ giờ đây, đến con gái ngươi cũng  nó bước theo vết xe đổ  ?!”
“Phu nhân…”
Lâm Thừa Ân  tiến lên ôm lấy bà,   Lâm phu nhân đẩy .
“Ta chỉ  dạy nó luyện kiếm phòng , nàng đừng nghĩ nhiều như .”
“Luyện kiếm phòng  mà  là dùng đao của ngươi? Rõ ràng là  nó nối tiếp y bát của ngươi thì !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-29-mot-nguoi-cung-co-the-dich-noi-ngan-ky-22.html.]
“Chiêu Chiêu nó  lòng  học, để nó theo  học đao cũng chẳng  chuyện . Huống hồ  thủ của  trong nước An  cũng  chút tiếng tăm, nếu nó học thành, chí ít  thể bảo  tính mạng.”
Lời  là vì con gái, nhưng Lâm phu nhân   , Lâm Thừa Ân thật  chỉ mong Chiêu Nguyệt kế thừa bản lĩnh của  mà thôi.
“Lâm Thừa Ân, Chiêu Chiêu cũng là con gái ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi   xót ? Học đao khổ sở nhường nào, hơn nữa nó sắp  xuất giá, tương lai còn là Thái tử phi, ai dám khi dễ nó? Thái tử chẳng lẽ  che chở cho nó ? Ta thực lòng  mong nó  sống cuộc đời như ngươi  đây.”
Nhìn dáng vẻ Lâm phu nhân  xót xa  lo lắng, Lâm Thừa Ân khẽ thở dài, thanh âm trầm thấp:
“Phu nhân… e rằng kinh thành , sắp  ngôi đổi chủ …”
…
Lâm Chiêu Nguyệt  rõ đêm  phụ  và mẫu    gì, chỉ  sáng hôm , mẫu   đồng ý cho nàng luyện đao.
Mỗi khi Lâm Thừa Ân hạ triều,  thời gian rảnh là   truyền cho nàng đao pháp.
Không rõ Thanh Trúc kiếm   thang thuốc ngâm  kỳ diệu,  mỗi  luyện đao, chỉ cần ngâm một , cả  liền nhẹ nhõm, tan hết mỏi nhừ.
 lúc Lâm Chiêu Nguyệt đang ngâm  trong bồn thuốc thì Tiêu Nhiên hùng hổ xông :
“Chiêu Chiêu! Không   đợi tỷ khỏe  thì cùng   du xuân ? Giờ khỏe  mà chẳng báo gì cả!”
Trời  nàng ở trong cung rảnh rỗi tới mức sắp mọc nấm !
Lâm Chiêu Nguyệt: …   nàng   , chỉ là vì dục diệp thảo mới tìm  hôm nay thôi.
Vốn định ngày mai mới báo cho Tiêu Nhiên.
Dĩ nhiên, những lời   thể  thẳng, Lâm Chiêu Nguyệt ngoan ngoãn nhận sai:
“Là  sai,  sai .”
Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng:
“Vậy ngày mai chúng  ,  ?”
“Được.”
Nói , chợt nhớ tới điều gì, nàng ngước mắt  Tiêu Nhiên:
“Lần  du xuân,  là chúng  tự tay chuẩn  một ít đồ mang theo thì thế nào? Trước   thả diều,   thử chơi khác .”
Tiêu Nhiên   thì hứng thú:
“Được đó! Hay là mang cả nguyên liệu theo, đến nơi  tự nấu luôn, càng thú vị!”
Đôi mắt hạnh của Lâm Chiêu Nguyệt sáng rỡ, cũng thấy chủ ý   .
“Được!”
Ngày hôm , cuộc du xuân   do Đoan Mẫn công chủ   chủ trì, gần như  bộ các tiểu thư nhà danh môn vọng tộc trong kinh thành đều  mặt.
Một đoàn  rầm rộ tụ hội nơi bờ Đông Hồ.
Tiêu Yểm quả nhiên cũng đến, cách một đám , chậm rãi  về phía nàng.