“Muốn luyện thành chân kiếm pháp, e là sẽ  khổ cực.”
“Nếu  chết, thì  còn  thể luyện.”
“Được, tiểu thư, đắc tội .”
Nói đoạn, Thập Thất siết chặt chuôi kiếm,  đến giữa sân, :
“Từ nay về , mỗi ngày  cùng luyện với tiểu thư. Ta  yên tại chỗ, tiểu thư cứ việc  chiêu. Khi nào  thể buộc   nhích chân, thì khi  chúng  mới chuyển sang giai đoạn kế tiếp.”
“Được.”
Lâm Chiêu Nguyệt cầm kiếm xông thẳng lên.
Dù gì cũng là hòn ngọc quý trong phủ Quốc công, tuy kiếm pháp chẳng  gì, nhưng thanh kiếm trong tay  là thứ cực .
Thập Thất    yên là thật sự  nhúc nhích, mũi kiếm suýt chọc trúng yết hầu mà  còn  chớp mắt.
 lúc Lâm Chiêu Nguyệt đang định thu chiêu, thì Thập Thất rốt cuộc cũng  tay. Hắn chỉ nhẹ nhàng vung kiếm một cái.
“Đinh!” Một tiếng lhuynh lảnh vang lên, cả cánh tay Lâm Chiêu Nguyệt đều tê rần.
Tay nàng run lên, suýt  cầm vững kiếm.
Thhuynh Trúc  bên cạnh  mà xót, vội vàng chạy lên,  giúp nàng xoa bóp  mắng Thập Thất:
“Ngươi đánh gì mà mạnh  hả? Không  nhường nhịn tiểu thư một chút ? Cơm sáng nuốt cả phần  khác mà chẳng  nương tay gì cả.”
Thập Thất: “...Ta mới dùng  đến một thành công lực.”
Lâm Chiêu Nguyệt: …
Bàn tay  Thanh Trúc xoa bóp một lúc, quả nhiên đỡ đau nhức  nhiều.
Thhuynh Trúc vẫn lẩm bẩm trong miệng:
“Luyện kiếm gì mà luyện, chi bằng luyện đao cho , giống như Họa Mi , vác đại đao lên là  thể c.h.é.m  ầm ầm, chẳng cần chiêu thức chi cả,  còn oai phong  mấy.”
Không rõ là   vô tâm,    hữu ý; hoặc  khi là cả hai đều hữu ý. Tóm  Thập Thất khựng  một thoáng,  sang  Lâm Chiêu Nguyệt, suy nghĩ một hồi  liền lao thẳng  khỏi viện.
Khi trở về, trong tay    thêm một vật dài dài  bọc vải kín mít, thoạt  chính là một thanh đao.
“Vừa  lời Thanh Trúc nhắc nhở , tiểu thư khí thế sắc bén, sức mạnh đủ đầy, quả thực thích hợp dùng đao hơn kiếm.”
Lâm Chiêu Nguyệt: “...Thập Thất,  ngươi  đợi  c.h.ế.t  hãy !”
Thập Thất  phần lúng túng, đưa tay gãi mũi,  tháo bỏ lớp vải bọc  đao.
Vừa mở , ngay cả một   rành binh khí như Lâm Chiêu Nguyệt cũng cảm nhận  hàn khí rợn  toát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-28-tieu-tu-tieu-yem-kia-qua-that-dang-chet-22.html.]
“Đây là đao của phụ   ?”
“Không . Đao của Quốc công gia là loại ‘ngạch tử đao’, còn đao  là ‘tử đao’, nhẹ hơn nhiều, chỉ hai cân.  hai loại đao  thoạt   khác  là mấy,  cầm lên mới rõ.”
Thhuynh đao của phụ , Lâm Chiêu Nguyệt từng thấy từ xa, chỉ cảm thấy sát khí lạnh buốt .
Năm đó phụ  theo hoàng thượng chinh chiến tứ phương, c.h.é.m  bao đầu lâu bằng chính thanh đao ,  từng cho ai chạm đến,  là sát khí quá nặng.
“Quốc công gia vốn  để Đại Công tử kế thừa thanh tử đao , chỉ tiếc Đại Công tử chọn thương, Nhị Công tử thì theo đường buôn bán, còn Tam Công tử...   thi khoa cử, kết quả  rong ruổi khắp nơi. Ai ngờ cuối cùng thanh đao   rơi  tay tiểu thư, nếu Quốc công gia trở về mà , chắc chắn sẽ  vui.”
Thập Thất cũng vui vẻ  kém.
“Cho nên, ngươi lấy thanh tử đao  , phụ     ư?”
“Quốc công gia từng , vũ khí trong kho nếu tiểu thư , đều  thể lấy tùy ý. Đã để trong kho thì tất nhiên là  thể dùng.”
Thhuynh Trúc  mấy để tâm tới cuộc  chuyện của hai , chỉ  chằm chằm  thanh đao , mắt sáng rực:
“Chà, thanh kiếm  thật oai phong, giống y như thanh đao của Họa Mi!”
Lâm Chiêu Nguyệt vốn vẫn tưởng Thập Thất là  cứng nhắc, nghiêm túc,  ngờ khi nhắc đến phụ   hăng hái đến .
Hai  còn đang trò chuyện,   để ý tới Thanh Trúc bên .
Nàng cầm đao trong tay,  đao đen tuyền, hàn khí lạnh lẽo, thoạt      vật tầm thường.
Lưỡi đao   mài sắc.
Dùng m.á.u khai đao — chỉ cần  thanh đao , nàng sẽ mãi mãi  thể ở bên cạnh tiểu thư.
Thhuynh Trúc liếc mắt  Thập Thất, thấy   chú ý bên , liền đưa chân , quỳ xuống một gối, cả  ngã nhào xuống đất, kéo theo thanh đao.
Lưỡi đao sắc lạnh cắt ngang cánh tay, m.á.u tươi phun trào, nhuộm đỏ cả  đao.
“Cẩn thận đao!”
“Thhuynh Trúc!”
Hai tiếng quát đồng thời vang lên.
Lâm Chiêu Nguyệt  đầu  liền thấy m.á.u loang lổ khắp đất, tim như thắt .
Nàng vội vã chạy đến đỡ  dậy, lo lắng hỏi:
“Thhuynh Trúc,   ?”
Thhuynh Trúc đau đến mức cả gương mặt nhỏ nhăn tít , trán túa mồ hôi lạnh, môi trắng bệch  còn chút huyết sắc:
“Tiểu thư... Thanh Trúc đau quá...”