Hừ.
Thì  là đợi nàng ở đây.
Lâm Chiêu Nguyệt gắp món, động tác khẽ khựng , song sắc mặt vẫn điềm nhiên như thường, ngẩng đầu lên đối mắt với , nghi hoặc hỏi:
“Thần nữ ngu ,  rõ điện hạ đang  đến việc gì?”
Chạm  ánh mắt của Lâm Chiêu Nguyệt, Tiêu Yểm khẽ bật :
“Chiêu Chiêu,  ai từng  với ngươi rằng, thật  ngươi    dối ?”
Nàng cố  vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu  ,  cố dùng ánh mắt để tỏ vẻ thành khẩn—thật sự là giả tạo đến mức  thể giả hơn.
Không  nàng  lừa ai.
Thấy   vạch trần, nàng cũng chẳng chút bối rối, ngược  càng thêm ung dung. Tiêu Yểm nheo đôi mắt dài hẹp, lộ  vài phần hứng thú.
Cũng xem như  chút tiến bộ.
“Điện hạ quả  hỏa nhãn kim tinh, thần nữ há dám che giấu? Chỉ là thần nữ thật sự   rốt cuộc điện hạ đang  đến chuyện gì, trong lòng thấp thỏm, mong điện hạ chỉ rõ.”
Lời lẽ vòng vo, khách khí  ít.
Ngay khi Lâm Chiêu Nguyệt đang chờ Tiêu Yểm mở miệng, nam nhân bỗng nhiên nghiêng  tới gần, hai  chỉ cách   đầy một nắm tay. Hương long tiên đậm đặc    tràn ngập trong  khí, vương bên cánh mũi.
Bàn tay lạnh như băng chạm lên chiếc cổ trắng ngần, mảnh mai của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Thanh âm  khẽ vang bên tai nàng, tựa ma quỷ thì thầm:
“Ngươi  xem,  cần dùng bao nhiêu sức lực để bóp gãy cái cổ ?”
Hơi thở ấm nóng phả nơi cổ, mà nhiệt độ nơi tay   lạnh lẽo như loài xà độc.
Nhớ  cảnh tượng ngoài chùa Hộ Quốc hôm ,   Lâm Chiêu Nguyệt cứng đờ.
Bệnh hoạn, điên cuồng, biến thái!
Lâm Chiêu Nguyệt thật sự nghi ngờ,  tuyệt đối    bình thường.
“Thần nữ cho rằng, cho dù Thái tử  ngu dốt đến , cũng  thể  tay ngay tại phủ Quốc công.”
“Vậy nghĩa là, Chiêu Chiêu đang mắng Cô gia ngu dốt?”
Da thịt nàng trắng mịn đến độ  thể  thấy từng mạch m.á.u ẩn  làn da, hầu kết khẽ chuyển động vì khẩn trương.
Cổ nàng thon dài, đường nét trơn mượt, làn da mềm mịn, thoạt  liền khiến    siết chặt.
“Nghe    bóp cổ sẽ  c.h.ế.t ngay, mà là  tiên sẽ  thấy âm thanh xương gãy vụn. Chiêu Chiêu, ngươi   thử một  chăng?”
Lâm Chiêu Nguyệt gắng sức kiềm chế cảm xúc, đưa tay nắm lấy cổ tay , thanh âm lạnh lẽo cất lên:
“Nếu điện hạ  thử, thần nữ nguyện theo ý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-24-lam-chieu-nguyet-cho-nguoi-co-hoi-giet-co-gia-12.html.]
Tiêu Yểm cụp mắt  nàng, khóe môi khẽ nhếch. Con mèo nhỏ  cuối cùng cũng giơ móng vuốt ẩn  lớp thịt mềm hồng nhạt.
Chỉ tiếc, móng  còn  đủ sắc bén.
Thân thể Lâm Chiêu Nguyệt bỗng nhẹ bẫng, đất trời chao đảo. Đến khi ánh  trở  rõ ràng, nàng   Tiêu Yểm ôm   đùi , đôi chân thon dài vắt ngang hai bên.
Tư thế , thật sự quá đỗi ám .
Thái tử gì chứ, rõ ràng là một tên lưu manh.
Mặt Lâm Chiêu Nguyệt đỏ bừng.
Khuôn mặt vốn tái nhợt vì bệnh tật giờ đây đỏ rực như ráng chiều.
Tiêu Yểm   đôi mắt hoe đỏ của nàng, trong con ngươi đen nhánh chợt lóe lên ánh sáng cuồng loạn pha lẫn dục vọng đầy bệnh hoạn.
Hắn  nàng giống như trong giấc mộng,    cho bật , gọi  như mèo con —  nhẹ nhàng  nũng nịu.
Giọng mềm mại mang theo nghẹn ngào đáng thương,  ngọt ngào,   khiến   cắn nát.
Bàn tay to lớn bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của nàng, dẫn dắt đưa lên nơi cổ :
“Chiêu Chiêu, đến , dùng sức.”
Là  van xin nàng.
Lồng n.g.ự.c Lâm Chiêu Nguyệt phập phồng dữ dội, nàng nhắm mắt , dần dần siết chặt tay.
Chỉ cần g.i.ế.c ,  trừ khử Lưu Y Y, thì Lâm thị  thể thoát khỏi tai kiếp.
Chỉ cần thêm chút lực nữa…
Bàn tay mang theo vết chai sần,  chẳng còn mềm yếu như , nay   thêm vài phần khí lực.
Tiêu Yểm  thiếu nữ  mặt, cảm nhận áp lực nơi cổ, nếu  thực sự  phản kháng, e rằng nàng thật  thể g.i.ế.c c.h.ế.t .
Hắn dường như  thấy âm thanh xương cổ rạn vỡ từng chút một. Trong khoảnh khắc ,  cảm nhận  rõ ràng hận ý trong nàng.
, nàng hận ... là vì điều gì?
Trong cơn mơ hồ, Tiêu Yểm chợt nhớ đến giấc mộng ...
Ngay khi  sắp nghẹt thở mà buộc  đưa tay định đánh nàng ngất ,  thể thiếu nữ đột ngột mềm nhũn, ngã xuống  .
Tiêu Yểm mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt đến đáng sợ.
Tim  run lên, vội vàng ôm nàng lên và hô gọi  đến.
Tiêu Nhiên chẳng hiểu  Chiêu Chiêu mới  ngoài một chốc  ngất lịm, nàng nghi hoặc  Tiêu Yểm, chỉ thấy ánh mắt  chăm chăm     giường, chẳng dám chớp mắt, tựa như chỉ cần  rời mắt,   sẽ biến mất.
Tiêu Nhiên chợt cảm thấy  điều gì đó...  giống như ...