Ngày thứ bảy từ khi Lâm Chiêu Nguyệt tỉnh , quả nhiên nhiễm phong hàn, đầu choáng mắt hoa,   vô lực, mũi tắc nghẹt.
Sớm  nàng sinh bệnh, Tiểu Bạch liền tự giác ở  hầu hạ, sắc thuốc cho nàng uống.
Xuân Hà thấy   tình nguyện  việc, liền nhàn nhã lui về một bên, ở  bên giường hầu hạ tiểu thư.
Lâm Chiêu Nguyệt thấy Xuân Hà đến, tưởng nàng  sắc thuốc xong, liền gắng sức   dậy.
Xuân Hà thấy , vội vàng đỡ lấy nàng.
“Tiểu thư, thuốc còn đang sắc  mà.”
Nghe , Lâm Chiêu Nguyệt khẽ nhíu mày:
“Ngươi  trông lửa ?”
Phải  rằng, nếu thuốc   khống chế  thời gian, dược hiệu giảm sút, nàng sẽ  uống thêm mấy bát to, mà thuốc  thì vô cùng đắng, nàng thực chẳng  uống thêm.
“Có Tiểu Bạch trông, nô tỳ đến đây hầu tiểu thư.”
Tiểu Bạch?
“Hắn  thương nặng lắm ư? Sao còn  ?”
Lâm Chiêu Nguyệt thật lòng hy vọng Tiểu Bạch  càng sớm càng ,  ở bên nàng thêm một ngày, nguy hiểm  tăng thêm một phần, hơn nữa nàng cũng sợ bản  sẽ mềm lòng.
“Cũng   thương tích gì nghiêm trọng, chỉ là  phủ y  chỉ cần bôi thuốc đúng cách, mấy ngày là khỏi. À đúng , Tiểu Bạch còn , đợi tiểu thư khỏe ,  sẽ rời .”
Lâm Chiêu Nguyệt khẽ gật đầu,    , nàng cũng khó mà mở miệng đuổi thêm.
Vả   mới đến kinh thành, tuy nàng  đưa bạc, nhưng  vẫn cần thời gian tìm chỗ ở,  quen tình hình nơi đây.
Cho  lưu  mấy ngày chuẩn  cũng .
“Thhuynh Trúc thế nào ?”
“Giờ   thể xuống giường  , chỉ là  thể vẫn còn suy yếu.”
Đang  chuyện, một nha  bước :
“Bẩm tiểu thư, Thái tử điện hạ và công chúa Đoan Mẫn đến thăm .”
Lời  dứt, ngoài viện liền vang lên giọng  của Tiêu Nhiên:
“Chiêu Chiêu,   tỷ sinh bệnh, bổn công chúa đến thăm tỷ đây.”
Tiêu Nhiên ở bên ngoài luôn đoan trang cao quý, đến  mặt nàng thì  lộ rõ bản tính,  gì cũng tùy hứng,  chút che giấu.
Hôm nay nàng mặc váy dài thêu hoa màu vàng nhạt, đầu cài trâm vàng đính hồng ngọc, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như một tiểu phượng hoàng.
Tiêu Yểm   nàng, mặc cẩm bào màu huyền thêu mãng, giày da quý giá, từng bước tiến .
Tóc đen như ngọc,  hình thẳng tắp, dung mạo tuấn tú phi phàm.
Đích thực là chân long thiên tử, mang theo khí thế trời sinh và uy nghiêm đế vương.
Lâm Chiêu Nguyệt liếc mắt   qua rèm châu,  liền dời mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-23-chieu-chieu-co-phai-nguoi-dang-giau-dieu-gi-voi-ta-12.html.]
Trước   cũng từng đưa lễ vật tới Quốc công phủ, nhưng đều là vì thánh chỉ tứ hôn, chỉ là qua loa lấy lệ, đây mới là  đầu tiên  thật sự đích  đến thăm nàng.
Hai   bước , phía  liền theo bốn cung nữ, mỗi  đều bưng một khay ngọc.
Tiêu Nhiên sai cung nữ đặt các khay ngọc lên bàn, đuổi những  khác lui ,  đó mới vén rèm bước tới bên giường nàng.
Người đông quá, nàng  tiện  chuyện với Chiêu Chiêu,  còn  giữ lễ nghi, nàng cảm thấy phiền vô cùng.
Ngồi bên giường, Tiêu Nhiên đưa tay sờ trán nàng,   nóng phả tới  đầu ngón tay khẽ rụt .
“Sao mà nóng ? Gần đây tỷ với ca ca Thái tử của    đều vận rủi ? Hôm qua    mèo hoang cắn tay, hôm nay tỷ cũng nhiễm phong hàn.”
Mèo hoang cắn tay?
Lâm Chiêu Nguyệt thoáng hiện một tia  hổ trong mắt, ứng phó qua loa.
Nhìn Tiêu Yểm đang  ngoài, nàng vẫn gắng gượng bệnh thể mà  dậy.
“Thái tử điện hạ, thần nữ  thể bất tiện, thất lễ .”
Nói xong, Lâm Chiêu Nguyệt hành lễ với Tiêu Yểm.
Cúi đầu xuống, nàng  thấy tay Tiêu Yểm  vải đen quấn lấy, vành tai nàng khẽ đỏ lên.
Thấy Lâm Chiêu Nguyệt  trở về dáng vẻ cẩn trọng giữ lễ, trong mắt đen như băng của Tiêu Yểm hiện lên một tia dò xét.
Tựa như chỉ cần   thứ ba hiện diện, nàng liền biến thành dáng vẻ như ,  ai  thể bắt bẻ .
Không giống lúc chỉ  hai , thỉnh thoảng  từ lớp đệm mềm mại lộ  móng vuốt sắc bén.
“Không cần đa lễ.”
“Đã chẳng   ngoài, tỷ khách khí  gì với mấy lễ nghi hư danh đó?”
Tiêu Nhiên  ,  lườm Tiêu Yểm một cái, như đang oán trách  bày vẽ.
Tiêu Yểm: ……
“Chiêu Chiêu, mau đến xem,  mang gì đến cho tỷ .”
Tiêu Nhiên    mở nắp khay ngọc, bên trong đều là điểm tâm mát lạnh.
Lâm Chiêu Nguyệt: ……
“Ngươi chắc là mang đến cho ?”
Nàng đang  phong hàn,  thể ăn đồ lạnh.
“Là mang đến cho tỷ xem  ăn.”
Lâm Chiêu Nguyệt: ……
Ngươi   là lời  ?
Thấy sắc mặt Lâm Chiêu Nguyệt như , Tiêu Nhiên khoát tay:
“Biết  , ai bảo tỷ đang  bệnh,  kiêng cữ chứ?”
Lâm Chiêu Nguyệt: … nàng thật sự thấy Tiêu Nhiên  đáng đánh.