Loại ngứa , Tiêu Yểm chẳng thể  rõ là gì.
Chỉ cảm thấy làn da   ấm ẩm ướt mềm mại trong miệng nàng bao phủ,  ngứa  tê, khó chịu đến mức khiến    nhịn    thêm điều gì đó.
Tiêu Yểm chăm chú  đỉnh đầu đen nhánh của Lâm Chiêu Nguyệt, trong mắt phượng dấy lên dòng nước ngầm, thản nhiên đưa ngón trỏ  miệng nàng,  vô tình chạm đến đầu lưỡi trơn mềm hồng nhạt .
Một luồng tê dại từ đầu ngón tay truyền thẳng tới tim, m.á.u   như sôi sục,  thứ gì đó khó mà kiềm nén , như  phá thể mà .
Yết hầu của  khẽ chuyển động, mắt phượng sâu thẳm.
Hắn , dục vọng của    nàng khơi gợi.
Cảm nhận  ngón tay lướt nhẹ qua đầu lưỡi,   Lâm Chiêu Nguyệt tức thì cứng đờ.
Kiếp  nàng từng là thê tử của , chuyện nam nữ nàng nào chẳng hiểu.
Lâm Chiêu Nguyệt tức đến phát run, nhả  bàn tay  nàng cắn đến m.á.u me be bét, giận dữ mắng:
“Đồ điên! Biến thái!”
Nàng thở hổn hển vì giận, vớ lấy thẻ tre  bàn ném mạnh về phía .
Tiêu Yểm giơ tay đón lấy, mày mắt khẽ nhướn:
“Ngươi   hành vi  ,     thể trị tội đại bất kính cho ngươi ?”
“Trị ! Đồ điên, biến thái…”
Tốt nhất  g.i.ế.c nàng cho , bằng  mối nhục hôm nay, nàng nhất định sẽ trả  đủ đầy.
Mắng  cũng chẳng  hồn, cứ lặp  lặp  mấy câu .
Trước đây    phát hiện, dáng vẻ tức giận của nàng  sinh động đến thế.
Tiêu Yểm bỗng sinh hứng, cố ý trêu chọc nàng.
Hắn cố tình giơ tay lên, bàn tay  nàng cắn đến rách da chảy máu:
“Là ngươi cắn ,  còn  giận, ngươi giận cái gì?”
Lâm Chiêu Nguyệt quả thật  cắn  mạnh, ngoài chỗ răng nhuynh, các chỗ khác đều rỉ máu.
Máu tươi chảy thành dòng, từ bàn tay thon dài trắng ngọc của  nhỏ xuống, rơi  tấm thảm Ba Tư đắt giá.
Nam nhân  lấy  để tâm, tựa như chẳng cảm thấy đau.
“Rõ ràng là ngươi…”
“Hửm? Ta thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-22-tieu-yem-nguoi-giet-sach-ca-phu-ta-ta-lam-chieu-nguyet-dau-co-hoa-thanh-quy-cung-khong-tha-cho-nguoi-22.html.]
Lâm Chiêu Nguyệt nghẹn lời, chỉ mắng tiếp:
“Đồ điên! Biến thái…”
Xe ngựa dừng   phủ Quốc công, Lâm Chiêu Nguyệt xách váy nhảy xuống xe, lao  màn mưa,  buồn   lấy một cái.
Không hành lễ,  tạ ơn.
Tiêu Yểm  bóng lưng nàng, khe khẽ lẩm bẩm:
“Đồ vô tâm nhỏ mọn.”
Ánh mắt   dừng  vết răng đỏ sậm  tay, môi mỏng mang chút sắc hồng khẽ cong lên.
Răng nhỏ mà cũng bén thật đấy.
“Về cung thôi…”
…
Không rõ là vì trong lòng Tiêu Yểm còn lưu luyến tình cảnh  xe ngựa  do nguyên cớ gì khác, đêm    mộng một giấc mộng.
Trong mộng,  ép nàng dựa bên cửa sổ, ngoài trời cũng mưa như thế.
Hắn sai lui hết thảy nô tỳ, ôm lấy  thể nhỏ nhắn của nàng  lòng, rút tay , đưa đến  môi nàng, đầu ngón tay lấp lánh một tầng trong suốt:
Nàng tự nhiên  , rơi lệ đầy mặt, đáng thương khẩn thiết:
“Phu quân…   …”
“Chiêu Chiêu ngoan…”
Giấc mộng hoang đường đến cực điểm, Tiêu Yểm tỉnh  thì phát hiện chăn tơ trong lòng   vò thành một đống, mang theo mùi tanh thoang thoảng.
Mắt  đỏ bừng, đôi đồng tử đen như mực chợt trầm xuống.
Thật sự là nhập ma !
Tiêu Yểm sai   chăn gối, rửa mặt chải đầu,  mới  xuống  nữa.
Nửa đêm về , Tiêu Yểm  mộng thấy Lâm Chiêu Nguyệt, chỉ là đổi sang cảnh khác.
Phố Vũ Môn.
Nàng mặc triều phục hoàng hậu, đầu đội phượng quan,  giữa biển máu, từng cái đầu  lăn đến chân nàng.
Đôi mắt  của Lâm Chiêu Nguyệt phủ một tầng sương đỏ, tuyệt vọng xen lẫn hận thù mà  , từng chữ   như máu:
“Tiêu Yểm, Lưu Y Y, các ngươi hài lòng ! Cả nhà họ Lâm mười bảy mạng ,  các ngươi g.i.ế.c sạch,  – Lâm Chiêu Nguyệt – dẫu   quỷ cũng sẽ  tha cho các ngươi…”
Giấc mộng quá đỗi chân thực, Tiêu Yểm toát mồ hôi lạnh mà tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, nhất thời  phân rõ, đó là chuyện  từng xảy …  chỉ là một cơn mộng hoang.