Tiểu Điện hạ bóc xong trái vải cuối cùng, đưa phần thịt trắng nõn lành lặn đưa cho Tiểu Thất, thuận tay búng nàng một cái  trán:
“Ngươi   bậy gì đấy?”
Tiểu Thất  búng đau, bèn đưa tay ôm đầu,  xoa  lẩm bẩm đầy oán trách:
“Không  thì thôi !”
Xoa  hai cái, nàng   cam lòng mà hỏi tiếp:
“Điện hạ ca ca,  thật sự  thích Chiêu Chiêu ư? Vì   thích nàng? Chiêu Chiêu dung mạo đoan trang, tính tình  dễ thương, xuất  cũng  tệ, so với  là môn đăng hộ đối nhất ,  là   thích kiểu con gái yếu ớt, dựa dẫm  khác, gió thổi một cái  ngã như loài tơ hồng ?”
Dù Tiểu Thất  chỉ đích danh, nhưng trong lời  ám chỉ ai, thì  quá rõ ràng.
Nàng ghét nhất chính là Lưu Y Y –   hai ba bước cũng như thể rút hết khí lực.
Thân thể yếu đuối  đành,   chịu an tĩnh dưỡng bệnh, ngày ngày cứ dính lấy Điện hạ ca ca, “Yểm ca ca” , “Yểm ca ca” , cứ như một con gà mái già chỉ  kêu quang quác.
Chỉ tiếc rằng, Tiểu Điện hạ  cứ xót nàng, đến cả Chiêu Chiêu cũng  nhường nhịn, khiến nàng lấy   hiểu nổi.
Cũng may gần đây   Chiêu Chiêu chẳng còn để ý tới Lưu Y Y nữa, nàng vì thế mà ăn liền hai bát cơm trắng.
“Tiểu Thất!”
Ánh  trong đôi con ngươi đen nhánh của Yểm ca ca bỗng tiêu biến,   đó là một tia sắc lạnh, hàm ý cảnh cáo:
“Y Y là ân nhân cứu mạng của , cũng là   quan trọng đối với . Sau    phép  những lời như  nữa.”
Ném  câu  xong, Tiểu Điện hạ liền  dậy rời khỏi điện Thanh Dao.
Vừa  khỏi cung,    thấy một giọng  quen thuộc:
“Yểm ca ca.”
Hắn  đầu , liền thấy Lưu Y Y khoác một chiếc hồ cừu mỏng màu trắng, chiếc cổ mảnh mai  chiếc cổ áo mềm mại trắng muốt bao bọc, càng  nổi bật nước da trắng hồng của nàng.
Tuy   giữa xuân, nhưng  thể nàng yếu nhược,  thể chịu gió, lúc  vẫn còn mặc áo lông hồ ly.
Thiếu nữ thấy , liền chạy chầm chậm về phía .
Tiểu Điện hạ  chau mày, trách nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-20-rot-cuoc-thi-tieu-dien-ha-phat-dien-gi-the-12.html.]
“Bệnh tim còn  khỏi,   chạy  ngoài?”
Thực  từ  lễ cập kê của Tiểu Thất, Yểm ca ca  từng gặp  nàng.
Mỗi  nàng đến Đông cung tìm,  đều  ở đó.
Chỉ thỉnh thoảng sai  đưa vài món đồ đến cho nàng.
Như hôm nay,   sai  mang đến cho nàng một ít vải thiều, ngọt lịm  dễ ăn.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nàng   hoàng thượng  việc triệu kiến , liền cứ chờ mãi bên ngoài cung.
Tuy  Yểm ca ca chỉ lo lắng cho sức khỏe của nàng,  thật sự là quở trách, nhưng trong lòng Lưu Y Y vẫn thấy tủi , mắt đỏ hoe:
“Yểm ca ca  nhớ hôm nay là ngày gì ?”
Tiểu Điện hạ khẽ sững , nhất thời  nghĩ .
Gần đây vì chuyện thích khách cùng vụ Hắc Ưng mà bận đến chân  chạm đất,  thêm giấc mộng đêm qua khiến lòng  chẳng yên.
Thấy dáng vẻ  như , mũi Lưu Y Y bỗng cay xè, từng giọt lệ châu thi  rơi xuống:
“Yểm ca ca, hôm nay là ngày chúng  gặp   đầu… Yểm ca ca quên  ?”
Ngày đó cũng chính là ngày nàng cứu ,  từng  sẽ mãi mãi ghi nhớ ngày hôm ,  mà giờ  quên mất.
Tiểu Điện hạ vẫn còn nhớ  rõ, ngày   khi  cứu tỉnh ,  mới  nàng là do  lạc, vô tình cứu  .
Khi  nàng  dùng đôi tay nhỏ bé vụng về băng bó vết thương cho ,  nức nở kể lể rằng hai  – một thì tay chân gầy yếu, một  mù lòa – thể nào cũng c.h.ế.t đói  núi.
Hắn vốn  ưa những    nhè, nhưng  tiếng  mềm mại ngây thơ của nàng,  cảm thấy thật đáng yêu.
Khi   mười tuổi, lớn hơn nàng hai tuổi,  lớn lên nơi cung cấm, nên trầm  hơn nhiều. Bèn  lau lệ cho nàng  dỗ dành:
“Yên tâm, sẽ   tới tìm chúng .”
“Thật chứ?”
Tuy    thấy, nhưng   thể tưởng tượng , lúc hỏi câu đó, chắc hẳn nàng  ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt to long lanh ngấn lệ   chằm chằm.
“Ừ.”
Lưu Y Y đúng là dễ dỗ, khi   chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, nàng liền   nữa.