Chính Hưng năm thứ ba mươi, Lan Đình thuỷ tạ.
Ánh xuân ấm áp rải khắp nhân gian, nam tử vận trường bào đen thêu mãng,  lặng giữa sân viện. Từng tia sáng nhẹ nhàng phủ lên dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, khiến   càng thêm phần phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Yểm liếc  thiếu nữ  ngất xỉu nơi cửa,  quét mắt qua mảnh t.h.i t.h.ể vụn vặt chẳng ghép nổi  chân, khoé mắt  nheo .
Chỉ thế mà  ngất xỉu? Quả thực nhát gan quá đỗi.
Nam tử lấy  một chiếc khăn tay thuần trắng, nhẹ lau vết m.á.u  tay, đoạn mới chậm rãi bước tới cửa.
Thiếu nữ xưa nay vốn hoạt bát lhuynh lợi, lúc    bất tỉnh nơi nền đất, hộp điểm tâm trong tay cũng rơi vãi khắp nơi.
Chiếc váy lụa màu vàng nhạt ôm sát  hình yểu điệu, càng  nổi bật vòng eo thon nhỏ tựa  xương.
Da trắng hơn tuyết, gần như trong suốt.
Cổ mảnh mai nõn nà, chỉ cần y  dùng sức là  thể bẻ gãy dễ dàng.
“Ư ư…”
Con chó đen to lớn  cạnh nàng lên tiếng rên rỉ, Tiêu Yểm cúi mắt  nó.
Đôi đồng tử đen thẳm như băng loé lên một tia chán ghét, như thể  ưa dáng vẻ ăn uống lộn xộn của nó.
“Nàng  ăn cái , ngươi ăn .”
Lời  dứt, con ch.ó đen tên Hắc Nhĩ l.i.ế.m liếm mũi, tiến  gần nam tử, khẽ dụi đầu  vạt áo y, hai tai cụp xuống, dáng vẻ lấy lòng chờ  chủ nhân xoa đầu.
Tiêu Yểm  xoa nó, chỉ bước tới  xuống bậc thềm cạnh thiếu nữ.
Nhặt một miếng điểm tâm còn nguyên trong hộp, y thong thả đưa  miệng.
Vị ngọt lan trong khoang miệng.
Nam tử khẽ nheo mắt,  lấy thêm một miếng, từ tốn ăn tiếp.
Động tác tao nhã, khí chất cao quý.
“Gâu gâu~”
Hắc Nhĩ  cất tiếng, mắt  rời chiếc bánh trong tay y, bộ dạng rõ ràng là thèm thuồng.
Tiêu Yểm dừng nhai, nhàn nhạt liếc nó một cái.
Thú vật thường nhạy cảm với cảm xúc của con , bắt gặp ánh mắt của chủ nhân, Hắc Nhĩ lập tức cụp đuôi, dời tầm mắt,  bộ bận rộn chạy sang đống thi thể.
Tiêu Yểm ăn xong hai miếng điểm tâm, lúc  mới cúi  bế thiếu nữ  đất lên.
Thân thể nàng mềm mại như  xương, chạm   cũng đều mềm mại.
Mùi hương chhuynh nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, khiến đôi mắt phượng của nam tử chợt trầm xuống.
Y  thích nàng, nhưng nàng luôn  cách khiến y dễ dàng sinh tâm dục vọng.
“Điện hạ,   ?”
“Về Đông cung…”
…
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-2-mong-ve-tinh-lai-chang-con-thich-tieu-yem-nua-12.html.]
Thanh âm dịu dàng vang bên tai, Lâm Chiêu Nguyệt chỉ cảm thấy   đang lay  mấy lượt,  đó một trận gió lạnh ùa   thể, lạnh đến mức khiến nàng lập tức tỉnh giấc.
Mở mắt ,  mắt là gương mặt dịu dàng đoan trang của Lâm Vãn.
Thấy nàng tỉnh , khoé môi Lâm Vãn khẽ cong, nụ  ấm áp nở rộ nơi khóe môi.
Thấy nụ  , Lâm Chiêu Nguyệt bỗng thấy vành mắt cay xè, nước mắt tuôn rơi như suối.
Nàng bật  dậy, ôm chầm lấy  , đầu vùi sâu  lồng n.g.ự.c mềm mại thơm tho .
“A tỷ, Chiêu Chiêu nhớ   lắm!”
Lâm Chiêu Nguyệt xưa nay vốn nghịch ngợm, nhưng  bao giờ thấy nàng buồn bã như lúc .
Lâm Vãn thoáng ngẩn ,  đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng:
“Chiêu Chiêu gặp ác mộng ?”
Lâm Chiêu Nguyệt   gì đó, nhưng  mở miệng  nấc lên thành tiếng, chỉ đành  gật đầu,  lắc đầu.
Lâm Vãn dỗ dành nàng  lâu, mãi đến khi nước  nguội mới khiến nàng bình tâm . Sau đó sai nha  bưng một chậu nước ấm đến.
Ngẩng đầu từ lòng tỷ tỷ, Lâm Chiêu Nguyệt đưa mắt  quanh bốn phía,  phần nghi hoặc hỏi:
“A tỷ, đây là âm phủ ư? Sao  giống hệt Lâm phủ? Nương, phụ , còn  đại ca…”
Lời  dứt   Lâm Vãn búng  trán.
Lần  nàng thật sự dùng lực, khiến Lâm Chiêu Nguyệt đau đến nhe răng trợn mắt:
“A tỷ, đau…”
Vừa dứt lời, Lâm Chiêu Nguyệt bỗng sững .
Chẳng  nàng  c.h.ế.t  ? Sao còn  đau?
“Đau c.h.ế.t ngươi là đáng! Đây là nhà của ngươi, âm phủ cái gì,  thấy là ngươi còn  tỉnh ngủ! Hôm qua còn ai hô to rằng hôm nay  là  đầu tiên đến cung chúc thọ công chúa Đoan Mẫn? Nếu   tới, e là   xong hết  mà ngươi vẫn  dậy.”
công chúa Đoan Mẫn? Chúc thọ?
Lâm Chiêu Nguyệt ngây  chốc lát, nắm lấy tay áo của Lâm Vãn hỏi:
“A tỷ, nay là năm nào tháng nào?”
“Chính Hưng năm thứ ba mươi, tháng tư.”
An Quốc, Chính Hưng ba mươi năm.
Lâm Chiêu Nguyệt cúi đầu  tay , làn da trắng nõn, mịn màng.
Lại đưa tay sờ mặt, da thịt nhẵn nhụi,  còn dáng vẻ chật vật nơi lãnh cung năm ?
Vậy là nàng…  trọng sinh?
Trở về năm nàng  mười lăm tuổi.
Hôm nay là lễ cập kê của Tiêu Yểm, cũng tức là nếu theo lộ trình đời , ba tháng  nàng và Tiêu Yểm sẽ thành ?
Nhớ tới muôn vàn cay đắng  khi thành  cùng Tiêu Yểm, sắc mặt Lâm Chiêu Nguyệt lập tức trầm xuống.
Hôn sự với Tiêu Yểm… dù thế nào cũng  huỷ bỏ.
Nàng…  sợ .