Lâm Chiêu Nguyệt  thấy lời Tiểu Bạch  thốt , gần như theo bản năng mà khẽ lắc đầu:
“Không .”
“Tại ?”
Hắn chăm chú  nàng, giọng khẩn thiết:
“Ta thực lòng  thể  bất cứ điều gì,     thật, tiểu thư,  sẽ  trốn chạy nữa...”
Lâm Chiêu Nguyệt  đợi Tiểu Bạch  hết  cắt ngang lời ,  vận võ phục đỏ thẫm càng khiến gương mặt thanh lệ của nàng lộ vẻ lạnh lùng vô tình:
“Bên cạnh   thích hợp với ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đủ  thì rời  , kinh thành còn nhiều nơi thích hợp với ngươi hơn.”
Yết hầu gợi cảm của Tiểu Bạch khẽ động,  nàng  quyết ý, bèn cụp mắt xuống, ánh sáng nơi đáy mắt chợt lóe  tắt, đôi môi trắng bệch mím chặt.
Rốt cuộc   thế nào mới  thể ở  bên nàng lâu dài?
Hắn  một dự cảm — chỉ cần  theo nàng, ắt sẽ tìm   thế của chính .
Nói dứt lời, Lâm Chiêu Nguyệt liền bước  ngoài.
Đợi đến lúc Lâm Chiêu Nguyệt luyện kiếm trở về,  đến ngoài viện   thấy trong phòng vang lên tiếng loạt xoạt khe khẽ. Nàng đẩy cửa bước , liền trông thấy Tiểu Bạch đang cầm chổi quét dọn,  hình gầy cao đơn bạc,  qua hết sức Cô gia tịch.
“Ngươi nghỉ ngơi xong  ? Ai cho phép ngươi quét dọn?”
Tiểu Bạch cầm chặt cây chổi, cúi mắt :
“Không ai sai bảo , là  tự nguyện. Tiểu thư,  thực lòng  thể  bất cứ việc gì.”
Lâm Chiêu Nguyệt hít sâu một , sợ bản  mềm lòng, liền  đầu sang chỗ khác:
“Ngươi  nghỉ ngơi xong ,  thì  .”
“Tiểu thư,      sai điều gì chăng? Việc hôm qua bỏ trốn là  của , nhưng giờ  thực lòng sẵn lòng  bất cứ chuyện gì, xin tiểu thư cho phép  ở .”
“Ngươi...”
Lâm Chiêu Nguyệt còn  kịp đáp lời, bên ngoài viện bỗng vang lên một thanh âm sang sảng trầm hùng:
“Chiêu Chiêu, dù  nó cũng là  con dùng trăm lượng bạc mua về, nếu nó  cam tâm tình nguyện  việc, thì cứ giữ  ! Phủ chúng    thiếu cơm cho  ăn.”
Lâm Quốc công nét mặt rạng rỡ bước , phía  còn  hai tiểu sai đang nâng một cái khay ngọc, bên  đậy bằng một chiếc nắp sắt chạm hoa tinh xảo.
Chỉ thoạt  cũng  lão đang hết sức cao hứng.
Thấy Lâm Quốc công, Tiểu Bạch cung kính hành lễ:
“Tham kiến Lâm Quốc công.”
Lâm Quốc công khoát tay :
“Ngươi lui...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-19-tieu-tu-tieu-yem-an-nham-duoc-12.html.]
Lời còn  dứt, ánh mắt đang mỉm  chợt khựng  khi bắt gặp gương mặt của Tiểu Bạch, nơi đáy mắt lóe qua một tia sắc bén, song chỉ trong thoáng chốc liền  trở về dáng vẻ tươi  như ban nãy.
Lão đón lấy khay ngọc trong tay tiểu sai, bảo:
“Được , các ngươi lui xuống cả .”
Đợi   lui  hết, Lâm Quốc công thần thần bí bí cất giọng:
“Chiêu Chiêu, đoán thử xem phụ  mang gì tới cho con nào?”
Lâm Chiêu Nguyệt  do dự lấy một khắc, đáp luôn:
“Đồ ăn.”
Lâm Quốc công: “... Con  thế chẳng  thừa ? Đã đặt trong khay ngọc,  để  bàn,   đồ ăn thì là cái gì?”
Lão  :
“Con đoán  thử xem.”
Thứ  đặt trong khay ngọc, hẳn là vật cần giữ lạnh. Thêm  đó,  vẻ cưng chiều của phụ  thì  thể đoán là đồ  ban thưởng.
Hiện tại là tiết xuân,  thời điểm  mỗi năm, các phiên quốc đều tiến cống nhiều loại hoa quả, trong đó thứ phụ  thích nhất chính là dưa hấu.
Vậy nên...
“Là dưa hấu.”
“Không đúng,   dưa hấu.” Lâm Quốc công lắc đầu, trong mắt thoáng nét đắc ý.
“Chính là dưa hấu, phụ  đừng định lừa con nữa, Chiêu Chiêu đoán đúng , nhất định là dưa hấu.”
Lâm Chiêu Nguyệt    vươn tay mở nắp đậy.
Đã lớn từng  , nàng chẳng còn hứng thú chơi mấy trò đoán tới đoán lui  nữa!
Nắp  mở , chỉ thấy bên  khay ngọc là từng trái quả đỏ au mọng nước, tựa như hồng ngọc ẩn  giữa tầng lá xanh biếc,  lớp lá còn lót một tầng đá bào mát lạnh.
Chỉ  thôi  khiến   thèm nhỏ dãi.
“Phụ , đây là gì ? Con  từng thấy bao giờ.”
“Đây là trái lệ chi, hôm nay phiên quốc mới tiến cống, bệ hạ ban thưởng mấy rương, lão tặc Tuyên Bình hầu chẳng  chia chút nào .”
Nói đến đây, ý  trong mắt Lâm Quốc công càng đậm.
Lão lấy  một trái lệ chi, cẩn thận lột vỏ, để lộ phần thịt trắng ngần bên trong.
“Đây, Chiêu Chiêu nếm thử xem .”
Lâm Chiêu Nguyệt nhận lấy trái lệ chi từ tay phụ ,  cắn một miếng, nước trái trào , vị ngọt thanh mát lan khắp khoang miệng, ánh mắt nàng liền sáng rỡ:
“Ngon thật!”
Thấy nữ nhi yêu thích, Lâm Quốc công  bóc thêm một trái đưa cho nàng.