“Phụ Thân,  cũng ăn ! Mẫu  với tỷ tỷ bên    ạ?”
“Các nàng đang ăn cả đấy,  nãy cha thấy con luyện kiếm nên  qua đó, mới đến chỗ con đây.”
Hai cha con  ăn vải, Lâm Thừa Ân như vô tình hỏi:
“Vừa  thiếu niên  chính là  mà con mua từ chợ đen về đó ?”
Lâm Chiêu Nguyệt gật đầu.
“Phụ Thân thấy khí chất   tầm thường, chẳng giống  từ chốn chợ đen mà , Chiêu Chiêu  hiểu rõ lai lịch  chăng?”
Lâm Chiêu Nguyệt lắc đầu, quả quyết đáp:
“Dù      . Phụ Thân thấy  gì   ?”
“Không, cha chỉ là tùy tiện hàn huyên cùng con mà thôi.”
Ăn xong trái vải cuối cùng, Lâm Thừa Ân lấy khăn tay lau sạch ngón, đoạn :
“Được , lát nữa con xong việc thì  tiền sảnh ăn cơm, bên nhà bếp  chuẩn  xong cả .”
“Vâng ạ, thưa cha.”
Lâm Thừa Ân rời viện của Lâm Chiêu Nguyệt, khi bước đến một con ngõ nhỏ liền dừng chân, trầm giọng gọi:
“Lâm Tam.”
Chỉ thấy gió nhẹ thoảng qua, trong nháy mắt phía  ông  xuất hiện một hắc y nhân.
“Đi điều tra thiếu niên mà Chiêu Chiêu mua từ chợ đen về, tra xem   liên hệ gì với Cửu hoàng tử nước Di Yến .”
“Tuân mệnh.”
Gió  nổi lên, chớp mắt   thì hắc y nhân  chẳng thấy tăm …
Tuy phụ   để Sở Tịch ăn một bữa cơm cũng chẳng , nhưng Lâm Chiêu Nguyệt vẫn cảm thấy để  ở  bên  là quá nguy hiểm.
Trước ,   từng vì nàng mà bỏ cả tính mạng, nếu nay   nữa liều c.h.ế.t vì nàng, thì nàng quả thực chẳng   báo đáp thế nào cho .
Biết  rốt cuộc vẫn  đuổi  khỏi phủ Quốc công, đôi mắt trong sáng của Sở Tịch thoáng ánh lên tia ảm đạm, giọng  khẽ khàng, mang chút dè dặt:
“ mà thương thế của  vẫn  khỏi…”
Nghe Xuân Hà truyền lời , tay Lâm Chiêu Nguyệt đang cầm lược  khựng , đoạn lạnh nhạt :
“Đợi  khỏi hẳn  hãy đuổi !”
Hoàng cung.
Tiêu Yểm khoác long bào màu huyền viền chỉ vàng,  từ ngự thư phòng  , chợt nghĩ tới điều gì, liền mím nhẹ cánh môi phớt hồng, phân phó  hầu mang hai mâm vải đến điện Thanh Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-19-tieu-diem-uong-nham-thuoc-22.html.]
Tiêu Nhiên  ăn xong quả vải cuối cùng, còn đang thòm thèm định sai ngự thiện phòng mang thêm, thì   thấy thanh âm trầm thấp mà dễ  của Tam ca vang lên:
“Nhiên Nhiên  ăn no ?”
“Ca ca Thái tử,    đến đây?”
Đôi mắt Tiêu Nhiên tràn đầy kinh ngạc vui mừng. Tuy mỗi ngày Thái tử ca ca đều lên triều, nhưng từ  lễ cập kê  , nàng vẫn  gặp  .
“Qua xem Nhiên Nhiên của chúng   chăm chỉ học hành ,  nữ phu  mấy hôm nay con bé nghịch ngợm lắm.”
Nghe Tiêu Yểm  , đáy mắt Tiêu Nhiên thoáng hiện nét chột , kế đó liền chống nạnh ngẩng đầu ưỡn ngực, lý lẽ đầy  mà rằng:
“Những thứ nữ phu dạy thật là nhàm chán, Nhiên Nhiên    đau đầu. Vả ,   là quận chúa,  trị quốc cũng chẳng  quan,   chỉ cần tuyển một trạng nguyên  phò mã là  . Huống chi    phụ hoàng và ca ca Thái tử  chỗ dựa, lẽ nào   dám trèo lên đầu   chỉ vì học vấn  ?”
“Con đó! Chẳng  chí khí gì cả.  mà học hành…”
Tiêu Nhiên   liền  Tam ca sắp bắt đầu lải nhải, vội vàng đổi chủ đề:
“Ca ca Thái tử mang vải đến đó ư?”
Nói đoạn, nàng mở nắp mâm ngọc , quả nhiên thấy vải   ướp lạnh.
Nàng vội bưng lấy, đặt lên bàn ăn lấy ăn để.
Thấy dáng vẻ nàng vui vẻ như , Tiêu Yểm khẽ thở dài.
Thôi , về    bảo hộ nàng là .
Huynh  hai   ăn vải ngọt mát  trò chuyện dăm ba câu chuyện nhà.
“Vải  ngon thật,   Chiêu Chiêu   ăn , ngày mai  bảo  mang cho nàng một ít.”
Nghe  gần đây Chiêu Chiêu chăm chỉ lạ thường, chẳng rõ là  cái gì kích thích mà  quyết chí vươn lên như .
Nghe Tiêu Nhiên nhắc tới Lâm Chiêu Nguyệt, tay Tiêu Yểm đang bóc vải bỗng khựng .
Từ  khi  mộng thấy Lâm Chiêu Nguyệt chết, lòng  cả ngày bất an, trong tâm dấy lên một nỗi khát khao mãnh liệt  gặp nàng, dù  cố gắng thế nào cũng chẳng nén nổi.
Đôi mắt đen  lóe sáng, Tiêu Yểm nhàn nhạt :
“Nhiên Nhiên  thể xuất cung,   mời Nhị tiểu thư Lâm gia tiến cung bầu bạn cùng ? Hôm nay chư quốc triều cống  ít hoa quả,  thể cùng nàng chia sẻ.”
Tiêu Nhiên  xong, cảm thấy cũng  lý, liền gật đầu.   mới gật  nửa cái, bỗng dưng như nghĩ  điều gì  .
Câu   của ca ca Thái tử…   như sợ nàng  mời Chiêu Chiêu tiến cung nên mới cố ý nhấn mạnh thế?
Ca ca Thái tử uống nhầm thuốc  ư?
Hay là… tấm lòng Chiêu Chiêu chôn giấu suốt hai năm qua, rốt cuộc cũng  ấm trái tim   ?
“Ca ca Thái tử, chẳng lẽ là   gặp Chiêu Chiêu ?”