Thấy dáng vẻ của Tiểu Bạch, Lâm Chiêu Nguyệt khẽ sững , thu kiếm về, bước tới gần:
“Chỉ một ngày  gặp, cớ   chật vật đến nhường ?”
Tuy ở Hắc thị,  sống cũng chẳng dễ dàng gì, song nam sủng vốn sống nhờ  dung mạo. Ngoài cổ tay, cổ chân  xiềng xích  rách da, bọn họ  từng thực sự tổn thương đến  thể .
Tiểu Bạch im lặng, chỉ dùng đôi đồng tử nhạt màu  dõi mắt  nàng, ánh  hàm chứa dò xét.
Lâm Chiêu Nguyệt, hai đời cộng  tuổi tác cũng  thể  mẫu  của , mà Tiểu Bạch   sâu sắc như Tiêu Yểm. Nàng chẳng  khoe khoang, nhưng với Tiểu Bạch hiện giờ, chỉ cần ánh mắt   chuyển, nàng liền đoán  trong lòng  đang nghĩ điều chi.
Biết   điều  hỏi, Lâm Chiêu Nguyệt liền sai  lui khỏi viện,  dẫn   phòng.
“Ngươi  điều  hỏi?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lúc cất lời , ánh mắt Tiểu Bạch gắt gao  nàng, tựa hồ sợ bỏ sót một biểu cảm nào khả nghi  gương mặt nàng.
Lâm Chiêu Nguyệt mặt  đổi sắc, thong thả rót một chén :
“Như ngươi thấy đấy,  là Nhị tiểu thư phủ Quốc công.”
“Ngươi nhận   từ ?”
“Trước khi đến Hắc thị thì .”
Lời  đương nhiên là dối trá, song khi Lâm Chiêu Nguyệt    vô cùng thản nhiên, mặt  đỏ, tim chẳng loạn.
Nàng  hiện giờ  đa nghi và nhạy cảm, tuyệt  thể để    sơ hở.
“Ngươi đang dối .”
Thiếu niên từng chữ một buông lời.
“Căn cứ   mà  ?”
“Nếu như ngươi thật sự  quen  ,  cớ gì  đối xử với   đến thế? Nếu như   ,  trong bao nhiêu  ở Hắc thị, ngươi  chọn trúng ? Theo lý, một kẻ  mới đưa đến như ,  thể lọt  danh sách để khách nhân tuyển chọn. Ngươi rõ ràng là nhắm thẳng  . Lại thêm ba ngàn lượng bạc trong túi tiền, là ngươi cố ý để  cho , vì ngươi   sẽ trốn.”
Đôi mắt nhạt màu  nàng chằm chằm, giọng thiếu niên khàn khàn mang theo sát khí, trong mắt ẩn giấu một tia sắc bén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-18-sao-lai-doi-tot-voi-ta-nhu-the-12.html.]
Lâm Chiêu Nguyệt  xong, khẽ nhướng mày, trong lòng thầm tán thưởng  nhạy bén.
Nàng  bộ  tịch khẽ thở dài một tiếng, :
“Chung quy cũng là vì tình mà khổ. Ta yêu thích một , nhưng   thích . Ta ngưỡng mộ  bao lâu,  mà   cảnh cáo : ‘Vật  thuộc về , chớ vọng tưởng.’
Ta đau lòng tuyệt vọng, từng nghĩ từ nay về   thèm để ý đến  nữa, tìm một nam tử khác cho . Thế nhưng     phận cao quý, tính tình  nóng nảy, mà    hôn ước cùng . Nếu   cận với  khác, tất sẽ liên lụy đến thanh danh gia tộc . Chi bằng tìm một kẻ  thế đơn bạc, đơn độc một  cho xong.
Ta  là kẻ mê sắc,  đồn ở Tàng Hương Các của Hắc thị  những nam sủng dung mạo khuynh thành, liền đến đó xem thử.
Chưởng quầy dẫn   xem vài , nhưng chẳng ai hợp mắt. Người  yêu thích là  nhất mỹ nam của An Quốc, cho dù  tìm   thế, dung mạo cũng   kém . Thấy  định rời , chưởng quầy mới bảo còn một kẻ tuyệt sắc thượng phẩm,  dẫn  đến gặp ngươi. Sau đó thế nào, hẳn ngươi cũng rõ .”
Lời nàng  nửa thật nửa giả. Dù gì    nàng là Nhị tiểu thư phủ Quốc công, thì chuyện nàng từng ngày ngày đeo bám Tiêu Yểm, e là  cũng   qua.
Chuyện nàng , Tiểu Bạch quả thực .
Hắn nhớ  hôm  ở Tàng Hương Các, nam tử tuấn mỹ vô song   bên bàn , từng cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý tao nhã. Khi đó, giữa hai  như  luồng khí mơ hồ lưu chuyển.
Nghĩ đến  nàng nhắc đến,  là  nàng yêu,   hôn ước, ắt hẳn chính là  .
Vị Thái tử An Quốc, phong hoa tuyệt đại, kinh diễm kinh thành — Tiêu Yểm.
Ánh sáng sắc lạnh trong mắt thiếu niên dần  nghi hoặc  thế:
“Vậy tại  ngươi  cho  ba ngàn lượng bạc?”
Lâm Chiêu Nguyệt phẩy tay, thản nhiên :
“Ta tuy ngang ngược càn rỡ, nhưng  thích ép . Thấy ngươi  rời ,  liền thuận theo. Ba ngàn lượng , với  chỉ là chuyện nhỏ, ngươi hợp mắt , ban thưởng cho ngươi thì  chứ?”
Nói xong, Lâm Chiêu Nguyệt ngừng ,  thiếu niên dường như còn đang trầm mặc suy nghĩ, hỏi:
“Ngươi còn điều gì  hỏi chăng?”
Tiểu Bạch mím môi, lắc đầu.
“Nếu  còn gì,  ngươi  !”
Nghe thấy nàng bảo  , trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Đi?    là  của tiểu thư  mà.”