“Điện hạ, nước nóng  chuẩn  xong.”
Thị tòng bưng thùng gỗ bước , hành lễ với .
Tiêu Yểm khẽ “Ừm” một tiếng,  thưởng nốt phần điểm tâm còn  cho y.
Cánh cửa khép , nam nhân vươn bàn tay ngón dài đốt rõ, vén rèm, cởi bỏ trường bào thêu giao long.
Rèm sa khẽ lay động,  nước lượn lờ khiến   khó  rõ, chỉ thấp thoáng thấy  hình rắn chắc uyển chuyển chìm giữa màn sương trắng xoá.
Tiếng nước ào ào vang lên,  hình trầm xuống ôn tuyền.
Nước vỗ bì bõm từng đợt, lúc trở , mái tóc ướt rũ phủ ngang vai, từng giọt từng giọt nhỏ xuống lồng ngực, trượt dọc theo vòng eo gọn gàng, thấm ướt lớp trung y trắng ngần. Trung y dính sát  da thịt, mơ hồ lộ  sáu múi cơ rõ ràng, bên  đường nhân ngư, một vùng kín đáo khó mà  lâu , chỉ thoáng liếc qua cũng đủ khiến  đỏ mặt tim đập.
Chân trần bước  sàn, cả  như  bò lên từ đáy nước, lượn lờ khí lạnh,  mang theo vẻ  yêu mị tà mị   thành lời.
Chờ thị tòng  giúp  vắt khô tóc, Tiêu Yểm mới  trung y khác  lên giường nghỉ ngơi.
Chẳng rõ   bởi vì hôm nay Lâm Chiêu Nguyệt bóng gió  mặt  nhắc đến cái tên “Lưu Y Y” …
Trong mộng,  quả thực mơ thấy Lưu Y Y c.h.ế.t !
Lại còn là chính tay  g.i.ế.c nàng.
Trong mộng, chốn địa lao âm u  thấy ánh sáng, những con chuột hôi hám gặm nhấm  thể tàn tạ của một nữ nhân.
Nữ nhân  cụt cả tay chân,  xích sắt trói chặt  một trụ sắt, m.á.u mủ dơ bẩn   hòa lẫn chảy xuống, nhỏ từng giọt tanh tưởi lên nền đất lạnh.
Tiếng "chi chi" vang lên cùng âm thanh xương cốt  nhai vụn, lũ chuột mập mạp leo lên  nàng, ngoạm lấy từng miếng thịt, hút lấy từng ngụm máu.
Khuôn mặt nàng đầy những vết thương mới cũ chồng lên , chỉ còn  thể mơ hồ   hình dáng —  , chính là Lưu Y Y.
Nàng gào thét, giọng khàn lạc, gần như điên dại:
“Tiêu Yểm, ngươi tưởng giày vò  thế  thì nàng sẽ sống  ? Nàng sớm  c.h.ế.t ! Lúc nàng  giam  lãnh cung, đó là lúc  sung sướng nhất đời, ngươi  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-17-giac-mong-cua-tieu-yem-12.html.]
Ta sai  cho nàng ăn cơm thiu,   ý thì đ.â.m nàng một nhát, còn g.i.ế.c cả nha  nàng thương nhất  mặt nàng, g.i.ế.c luôn cả con ch.ó nàng yêu nhất,  nàng đau khổ,  nàng sống  bằng chết, ngươi    sướng thế nào !
Cho đến chết, nàng vẫn tưởng ngươi yêu . Ngươi chẳng   báo thù cho nàng ? Có gan thì g.i.ế.c  ! Có bản lĩnh thì g.i.ế.c  !”
"Phập" một tiếng, lưỡi d.a.o bén ngọt xuyên qua n.g.ự.c nàng, lưỡi d.a.o trắng , m.á.u đỏ trào , nhỏ giọt xuống đất.
“Tí tách.” “Tí tách.”
Tiếng m.á.u nhỏ xen lẫn tiếng nước chảy vang vọng bên tai, xa xa còn  tiếng rên như mèo kêu của một nữ tử.
Trong hồ tắm hoa hình cánh sen khổng lồ, nước sóng sánh, cánh hoa trải đầy.
“Phu quân, đừng... mà…”
“Chiêu Chiêu ngoan, sắp xong , đừng… cắn… chặt như …”
Nam tử cất tiếng, đầu ngón tay trắng lạnh luồn qua mái tóc nàng, như đang vỗ về,  như đang kiềm chế.
Hắn từng chút từng chút hôn lên trán nàng, ánh mắt chan chứa tình ý sâu đậm đến mức  thể khiến  c.h.ế.t chìm trong đó.
Nước hồ dần lạnh, lạnh đến thấu xương.
Một bông tuyết rơi xuống trán , đọng nơi mi, nơi mày. Chớp mắt,  trong lòng   c.h.ế.t lặng  đống cỏ khô,  thể cứng đờ, lạnh ngắt, chẳng còn  thở nào.
“Chiêu Chiêu… Chiêu Chiêu…”
Nam tử run rẩy, tay run đến mức  thể nâng lên nổi, miệng  ngừng thì thầm gọi hai chữ , ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng.
Một dòng chất lỏng tanh nồng từ cổ họng trào , tràn nơi khoé môi, mái tóc đen nhánh trong chốc lát  bạc trắng như sương. Hắn  hét,  gào, nhưng thế nào cũng  cất  tiếng.
Nỗi bi thương khôn cùng nhấn chìm , cảm giác nghẹt thở dữ dội ập đến, Tiêu Yểm bỗng nhiên choàng tỉnh khỏi cơn mộng.
Chàng thở hổn hển từng , chẳng phân rõ   là thực,  là mơ.
Nỗi đau mất Lâm Chiêu Nguyệt khiến    thở nổi, tim như  d.a.o cứa từng nhát một.
Một lúc lâu , trái tim  vẫn còn đập thình thịch  yên...