“Nghe  hôm  con dám cãi  Thái tử?”
Lâm Chiêu Nguyệt xoa xoa chóp mũi, sợ phụ  lo lắng quan hệ giữa  và Thái tử, vội vàng giải thích:
“Quan hệ giữa con và Thái tử   mà.”
Lâm Thừa Ân bật  ha hả, xoa đầu Lâm Chiêu Nguyệt, mặt mày đầy vẻ vui mừng:
“Cãi  ! Nữ nhi của Lâm phủ ,  cần hạ   bất kỳ ai. Nam nhân  , chính là  thể đối đãi quá  với .”
Lâm Chiêu Nguyệt: …
Lời Lâm Thừa Ân  dứt, một thanh âm nghiêm nghị  vang lên từ phía :
“Lâm Thừa Ân,  ai dạy nữ nhi như ngươi  ?”
Sống lưng Lâm Thừa Ân lập tức lạnh buốt, xoay   liền chạm ngay ánh mắt giận dữ trừng trừng của phu nhân nhà .
“Phu nhân  còn  nghỉ?”
Lâm Thừa Ân  ,   sang lườm Lâm Chiêu Nguyệt một cái, ánh mắt đầy vẻ trách móc.
Ánh mắt  rõ ràng đang :
“Vừa   con  nhắc là mẫu  con cũng  ngủ?”
Lâm Chiêu Nguyệt mải mê hỏi chuyện chính sự, sớm  quên khuấy mất việc đó,   đuối lý, nàng bèn ngượng ngập đưa tay gãi gãi vành tai nhỏ.
“Ngươi trừng nữ nhi  chi?”
Lâm phu nhân bưng bát cháo sâm ngưu kê thảo  ninh xong đặt lên bàn, tiện tay túm lấy lỗ tai Lâm Thừa Ân:
“Lặp  lời ngươi    nữa xem?”
“Phu nhân ,  mặt nữ nhi, nể mặt một chút…”
Thấy phụ mẫu cãi , Lâm Chiêu Nguyệt liền múc một bát cháo,  đó thức thời chuồn về tiểu viện của .
Đợi Lâm Chiêu Nguyệt  , Lâm phu nhân mới buông tay đang nắm tai Lâm Thừa Ân , thực  bà  dùng lực, đến vành tai cũng  đỏ chút nào.
Tay  buông, Lâm Thừa Ân liền bắt lấy tay bà đặt bên môi hôn hai cái:
“Biết ngay phu nhân thương  mà.”
Lỗ tai Lâm phu nhân đỏ ửng, khẽ trách:
“Già  mà còn   đắn.”
“Hôn thê tử  thì  gì là   đắn? Dù  dâng lên Đại Lý Tự xét xử, cũng chẳng  cái lý nào cấm  cả.”
Lâm Thừa Ân mồm miệng nhanh nhảu,   đạo lý ngang ngược. Lâm phu nhân chẳng buồn tranh cãi, múc cho ông một bát cháo, đoạn nghiêm mặt hỏi:
“Hôm  trong cung rốt cuộc  xảy  chuyện gì?”
Lâm Thừa Ân đưa chuyện   kể  một lượt, Lâm phu nhân  xong, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
Đương kim thánh thượng đối với những   và đại thần cùng  chinh chiến thuở  vốn luôn khoan hậu. Dẫu Tuyên Bình hầu thực sự  qua  mờ ám với chợ đen, cũng  đến mức   cắt quyền.
Triều đình ,  thật sự trong sạch mà vẫn  thể  lên vị trí cao, thực chẳng  mấy ai. Chỉ cần   việc,  vượt quá giới hạn, hoàng đế thường sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Trừ phi…
Hai  đưa mắt  ,  đợi Lâm phu nhân lên tiếng, Lâm Thừa Ân  lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu:
“Thái tử đảng  tâm tư quá lớn, mười vạn lượng hoàng kim, Tuyên Bình hầu một  gánh vác, phen  e rằng  lột một lớp da.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-16-rot-cuoc-thi-lam-chieu-nguyet-muon-lam-gi-22.html.]
“Mười vạn lượng hoàng kim? Chẳng lẽ  nuôi tư binh?”
“Suỵt…”
Lâm Thừa Ân vội đưa tay bịt miệng Lâm phu nhân, ánh mắt  quanh một lượt:
“Nhỏ tiếng chút, việc  còn  rõ, bên Đại Lý Tự đang điều tra, hoàng thượng   hạn cho Tuyên Bình hầu mười ngày  nộp   tiền đó sung  quốc khố.”
Lâm Thừa Ân húp sạch bát cháo, lau miệng xong liền một tay ôm chặt lấy Lâm phu nhân:
“Giờ cũng  còn sớm, phu nhân nên nghỉ ngơi .”
“Ta còn   hết mà!”
Thấy ánh mắt Lâm Thừa Ân dần trở nên ám , Lâm phu nhân liền  ông  nghĩ bậy.
Tướng quân xuất , khí lực lúc nào cũng dư thừa.
“Ồ? Phu nhân còn   gì nữa?”
“Ta cảm thấy dạo  Chiêu Chiêu  chỗ  bình thường.”
“Không bình thường thế nào?”
“Cứ thấy con bé dường như quá chăm chỉ.”
Lâm Thừa Ân: …
“Chăm chỉ chẳng  là điều  ? Có lẽ là Chiêu Chiêu lớn ,    gì.”
“  đột nhiên … Ái,  cũng chẳng    cho rõ. Tướng công,     vì giấc mộng  của Chiêu Chiêu ?”
“Đã  , chỉ là một giấc mộng thôi. Ta   thư cho Khai Tế,   trong quân   gì dị thường…”
Đông cung.
Tiêu Yểm  hồi cung liền  nội thị báo : hôm  Lâm Chiêu Nguyệt từng đến tìm .
Nghe , giữa chân mày Tiêu Yểm bỗng tan  vài phần mệt mỏi:
“Nàng   tìm  vì chuyện gì ?”
“Nô tài  rõ. Chỉ là Nhị tiểu thư  mang đến một ít điểm tâm.”
Tiêu Yểm nhàn nhạt “ừm” một tiếng, lúc rời khỏi thư phòng còn dặn:
“Đưa điểm tâm đưa đến tẩm điện của .”
Tiêu Yểm xử lý xong việc trong thư phòng trở về tẩm điện, điểm tâm   đặt sẵn  bàn.
Hắn rửa sạch tay, đôi tay trắng như ngọc bốc một miếng bánh gạo đưa lên miệng.
Vừa cắn một miếng, liền nhận    nàng .
Điểm tâm Lâm Chiêu Nguyệt  bao giờ cũng ngọt đến phát ngấy, còn cái bánh , càng chú trọng hương vị nguyên liệu, rõ ràng là tay nghề của đầu bếp phủ Lâm.
Hắn vốn thích đồ ngọt, tuy  từng  với ai, nhưng  đặc biệt thích điểm tâm nàng tự tay .
Tiêu Yểm nhai miếng bánh trong miệng, đôi mày thanh tú  nhíu  — mang mấy món điểm tâm  để chiếu lệ ?
Dựa theo biểu hiện mấy hôm nay của nàng, Lâm Chiêu Nguyệt tuyệt  giống kiểu  chơi trò "lạt mềm buộc chặt" như Thẩm Ngôn Chu từng .
Nàng rốt cuộc là  gì?
Rốt cuộc   gì đây?