Chốn náo nhiệt như thế , chính là nơi thích hợp nhất để —— bỏ trốn!
Lâm Chiêu Nguyệt phát hiện ánh mắt Tiểu Bạch bỗng sáng rực.
“Thập Thất, dừng xe ở đây,    mua ít đồ.”
Xe ngựa dừng , Lâm Chiêu Nguyệt từ trong tay áo lấy  một túi gấm đưa cho Tiểu Bạch:
“Hiện ngươi  là  của ,  tất  thể bạc đãi ngươi. Cái  ngươi cầm lấy, lát nữa thấy thứ gì  ý thì cứ mua.”
Tiểu Bạch khẽ mím môi đỏ mọng, ngó  chiếc túi  mấy căng, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy:
“Đa tạ tiểu thư.”
Mấy  cùng  xuống xe, Tiểu Bạch cái gì cũng thấy mới lạ, hết  cái   ngó cái .
Lâm Chiêu Nguyệt dắt Tiểu Bạch đến một tửu lâu.
Tiểu Bạch hiển nhiên  đói đến cực điểm, ăn uống ngấu nghiến chẳng khác chi hổ đói.
Mười mấy năm long đong lận đận, đây là bữa ăn khiến Tiểu Bạch thỏa mãn nhất từ  tới nay.
Mọi  ăn uống no nê, Tiểu Bạch xoa cái bụng tròn xoe,    tiện.
Lâm Chiêu Nguyệt chẳng  gì, chỉ lặng lẽ   một cái thật sâu,  khẽ gật đầu.
Ánh mắt của Lâm Chiêu Nguyệt khiến Tiểu Bạch  dám đối diện, như thể ánh    thể  thấu lòng .
Chờ  một tuần hương, Thập Thất liếc  cửa:
“Thuộc hạ  tìm .”
Lâm Chiêu Nguyệt lắc đầu, nhấp một ngụm   đặt chén xuống:
“Không cần ,    . Chúng  cũng  thôi.”
Kiếp , nàng  quyết rẽ sang một con đường khác, kinh đô từ nay về  tất sẽ trùng trùng hiểm họa.
Hắn ở bên nàng, họa phúc khó lường. Kiếp , nàng chỉ mong    trói buộc trong lồng sắt, mãi  tự do, sống ,  một phú hộ cũng đủ .
Hai  rời khỏi tửu lâu, lên xe ngựa chạy thẳng về phủ Lâm, hướng    ngược  với thiếu niên áo trắng .
Tiểu Bạch liều mạng chạy, đến  đầu cũng  dám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-15-ke-dang-giet-thi-cu-giet-22.html.]
Không   chạy bao lâu, bụng đau  chịu nổi,  mới dừng .
Hồi nãy đúng là  nên tham ăn.
Hắn trốn  một góc, len lén ngó  phía ,   ai đuổi theo.
xem   cắt đuôi bọn họ .
Hắn thở phào nhẹ nhõm,  bệt xuống đất.
Nhìn bàn tay   tay áo của Lâm Chiêu Nguyệt lướt qua khi nãy, chỉ thấy ghê tởm vô cùng.
Những thiếu niên  đưa bán  luyến đồng như , kẻ coi trọng dung mạo , ai chẳng vì  thể ?
Giao hoan —— chính là chuyện ghê tởm nhất  đời!
Nghỉ ngơi một chốc, Tiểu Bạch  dậy,  bờ sông rửa tay.
Đôi tay trắng nõn mềm mịn còn hơn cả nữ nhân   chà xát đến đỏ ửng, mãi đến khi ứa  vài tia m.á.u mới dừng.
Tùy tiện lau khô tay,  lấy  túi gấm mà Lâm Chiêu Nguyệt  đưa.
Túi gấm  kiểu dáng đơn giản, gấm xanh non, chỉ  một chữ “Lâm” thêu  đáy.
Trên túi vương một mùi thanh thanh của chhuynh tươi, nhẹ nhàng mà thanh khiết.
Tiểu Bạch  ghét mùi hương , nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đây là vật  cận của  khác,  liền thấy buồn nôn một cách bản năng.
Loại buồn nôn   nhằm  ai cụ thể, mà là do quá nhiều ký ức nhơ nhuốc khiến  kháng cự tất cả  .
Hắn  chôn sâu ký ức,  nhớ  là ai,  nhớ chuyện  xảy . Từ lúc  tri giác,   luôn là luyến đồng trong miệng  , một  phận đê tiện chẳng  gì.
Mở dây túi gấm, đổ bạc bên trong  tay,  phát hiện còn  mấy đồng kim nguyên bảo —— quả nhiên là tiểu thư con nhà quyền quý,  tay hào phóng,  dễ lừa.
Sống trong  cảnh khốn cùng,  sớm  hiểu rõ —— khi cần thì yếu đuối một chút, ngoan ngoãn một chút, sẽ dễ sống hơn nhiều.
Vừa định vứt túi gấm , ngón cái chạm  một vật  cảm giác khác biệt —— giống như giấy.
Động tác  tay khựng , Tiểu Bạch mở  túi gấm, phát hiện hóa  trong túi còn  một tầng ngăn ẩn.
Hắn mở lớp ngăn  , liền thấy vài tờ ngân phiếu  gấp gọn bên trong, ánh mắt trong khoảnh khắc cũng trở nên phức tạp.
Đưa tay, cầm lấy, mở .
Ba tờ ngân phiếu, mỗi tờ đều là —— một ngàn lượng bạc.