Ngày , tuy  đến mức tiêu xài xa hoa vô độ, nhưng Lâm Chiêu Nguyệt cũng từng quen vung tiền như rác.
Thế nhưng giờ đây… viên minh châu  nhà họ Lâm nâng niu chiều chuộng lớn lên, dường như  nếm  mùi vị sầu khổ nhân gian.
Một Lâm Chiêu Nguyệt như  khiến Tiêu Yểm cảm thấy vô cùng xa lạ.
Ra khỏi Tàng Hương Các, Thẩm Ngôn Chu đang  đợi ngay  cửa,    từ  chạy tới, vẫn còn  thở dốc.
Nhìn thần sắc , liền  là  chuyện  .
Hai   đến chỗ vắng vẻ, Thẩm Ngôn Chu khẽ động đôi tai, xác nhận   ai  lén mới hạ giọng :
“Cửa tiệm chế tạo nỏ tinh xảo,  đều  bỏ trốn sạch sẽ, thu dọn cực kỳ gọn gàng,  để  chút manh mối  nào. Theo tính toán, bọn chúng hẳn  rút lui từ  hai canh giờ .”
Nghe , khóe môi Tiêu Yểm khẽ nhếch lên, nở một nụ  lạnh lùng:
“Tin tức xem  cũng linh thông thật. Đã chạy ,  cái chợ đen …”
Vừa , ánh mắt Tiêu Yểm đảo quanh bốn phía,  ánh đèn đỏ rực ngày đêm  dứt, ngửi mùi hôi thối lởn vởn trong  khí, lạnh giọng :
“Vậy thì… kẻ đáng cứu thì cứu, kẻ đáng g.i.ế.c thì cứ giết. Sau đó phóng một trận hỏa thiêu sạch nơi , đưa  bạc dơ bẩn thu  dùng để an trí dân trôi dạt.”
“Dạ!”
...
Khi Tiêu Yểm trở  chỗ cũ,  chẳng còn thấy bóng dáng Lâm Chiêu Nguyệt  nữa.
Hắn nheo mắt , khẽ tặc lưỡi một tiếng, thong thả bước   phố. Khi  ngang một hiệu thuốc,  bèn bước , mua một hộp cao tiêu sẹo.
“Khách quan chắc là mua cho nương tử nhà  nhỉ! Loại cao tiêu sẹo  là cực phẩm đấy! Chất kmuội mềm mịn,  hề nhờn rít, hiệu quả  cực kỳ , đảm bảo ba ngày là xóa sạch vết sẹo…”
Nghe chưởng quầy khen lấy khen để, Tiêu Yểm cầm lấy một hộp, mở  đưa lên ngửi.
Hương  sơn nồng đậm, nhưng ngửi kỹ,  ẩn ẩn một mùi khác.
Mùi , đối với kẻ quanh năm   lưỡi d.a.o như Tiêu Yểm mà ,  hề xa lạ.
Xác dầu.
Ánh mắt lạnh , Tiêu Yểm lập tức ném hộp cao tiêu sẹo trong tay xuống:
“Tà môn yêu đạo.”
Chưởng quầy  thấy lời , sắc mặt lập tức  đổi, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc, lặng lẽ  hiệu cho bọn tiểu nhị xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-15-ke-dang-giet-thi-cu-giet-12.html.]
Mấy tiểu nhị đang bận rộn quanh đó nhận  ám hiệu, lập tức buông đồ trong tay, vây  quanh Tiêu Yểm:
“Tiểu tử, ngươi hiểu chuyện đấy nhỉ!”
Chưởng quầy quát lớn, vung tay:
“Bắt  lôi  theo chiều dọc, ném  theo chiều ngang cho ——”
“Á…”
Còn  kịp động thủ, thậm chí  ai thấy rõ vị nam tử   tay thế nào, những kẻ  xông tới   đá bay  ngoài.
Từng tên từng tên rên rỉ  dài  mặt đất.
Chưởng quầy  nam tử đang từng bước tiến  gần ,  nhịn  nuốt nước bọt, run giọng uy hiếp:
“Ngươi đừng  đây! Ngươi    hậu thuẫn gì ? Nói  dọa c.h.ế.t ngươi! Ta là   kết nghĩa của Hổ ca trong chợ đen, ngươi…”
Lời còn  dứt,   một cước của Tiêu Yểm đá cho bất tỉnh.
Vừa  đến cửa tiệm,  thấy hướng Tàng Hương Các  khói đen cuồn cuộn bốc lên.
“Cháy ! Cháy ! Mau chạy a…”
Nhìn dòng  vội vã chạy tán loạn, Lâm Chiêu Nguyệt cau mày,  đầu  về phía làn khói đen mịt trời, sốt ruột :
“Chúng  mau  thôi…”
...
Ngồi trong xe ngựa, Lâm Chiêu Nguyệt  dòng  chen chúc chạy  từ lối  chợ đen, quan sát một lúc  buông rèm xuống:
“Đi.”
Thập Thất   gì, giục ngựa rời .
Trên đường , Lâm Chiêu Nguyệt để ý thấy   của Đại Lý Tự đang cưỡi ngựa phi nhanh về hướng chợ đen, bụi đất tung mù mịt.
Tiểu Bạch thì cứ  chằm chằm  ngoài, giống như đang ghi nhớ đường  nước bước.
Lâm Chiêu Nguyệt giả vờ  thấy, chỉ sai Thập Thất đưa xe ngựa rẽ  con đường phồn hoa nhất kinh thành —— Trường An đại nhai.
Trên con đường lát đá thanh rộng thênh thang, xe ngựa   nườm nượp, bảng hiệu phướn buôn treo cao phấp phới, tiếng rao bán rộn rã  dứt, hàng hóa phong phú đến hoa cả mắt.
Cả khu phố ngập tràn khí tức nhân gian, náo nhiệt vô cùng.