Lâm Chiêu Nguyệt    đẩy kiếm trong tay Thập Thất sang bên.
Thiếu niên cảm nhận  thiếu nữ đang khẽ khàng đẩy  , ánh mắt chợt tối sầm, gần như thốt lên:
"Đưa   theo,  cam nguyện  bất cứ điều gì."
Nghe , thiếu nữ khựng  trong thoáng chốc,  đó đưa tay xoa nhẹ lên đầu , dịu giọng đáp:
"Được."
"Ọe ~"
Tiếng nôn mửa vang lên từ cửa  , tức khắc thu hút ánh mắt  .
Lâm Chiêu Nguyệt ngoái đầu  , liền trông thấy hai   nơi ngưỡng cửa.
Nam tử  vận huyền y, tóc búi cao chỉ bằng một chiếc trâm ngọc trắng, mày mắt sâu thẳm, ngược sáng mà , đường nét ngũ quan càng thêm sắc lạnh. Đôi mắt đen như mực  dán chặt  tay nàng đang đặt  đầu thiếu niên, cách xa như  mà Lâm Chiêu Nguyệt vẫn cảm nhận  sát khí nơi .
Áp lực từ bậc cửu ngũ lan tỏa khắp phòng, chưởng quầy  khỏi run rẩy, khép nép hỏi:
"Khách quan   chọn  chăng?"
Người   đáp, ánh mắt  vẫn chỉ dán chặt  bàn tay nàng đang đặt lên đầu thiếu niên.
Tiêu Yểm?
Hắn nhận  nàng  ?
Hắn đến nơi   gì? Tìm đồng sủng ?
Nàng còn nhớ đời   thanh tâm quả dục, tuyệt chẳng  sở thích .
Hay  cũng đến để tìm  như nàng?
Lâm Chiêu Nguyệt  chau mày, rút tay về, khẽ ho một tiếng, điên cuồng  hiệu cho Thập Thất.
Tiếc rằng thời gian Thập Thất theo nàng còn ngắn,  đủ để hình thành ăn ý,  thêm Lâm Chiêu Nguyệt đội mũ màn che mặt,  càng chẳng hiểu nàng đang ngụ ý điều chi.
Cuối cùng, Lâm Chiêu Nguyệt đành cố ý hạ giọng, hướng về chưởng quầy :
"Hắn,  lấy ."
Lâm Chiêu Nguyệt  từng luyện biến âm thuật, tuy cố gắng đè thấp thanh âm, nhưng kẻ quen nàng tất dễ nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-13-thieu-nien-kiep-truoc-cuu-nang-ma-chet-22.html.]
Vừa mới nôn đến mức thở   , còn đang súc miệng bằng nước, Thẩm Ngôn Chu   lời , liền phun hết một ngụm nước .
Một là vì giai nhân khiến Tiêu Yểm bận lòng đuổi theo  chính là Lâm Chiêu Nguyệt; hai là vì câu “ lấy ”  — lẽ nào đường đường Thái tử phi tương lai  định nuôi đồng sủng ?
Lời nàng khiến chưởng quầy sực tỉnh, niềm vui   món hời lấn át cả sự sợ hãi do nam nhân  đưa đến, vui mừng :
"Ấy,  thôi khách quan, đây là nhân gian tuyệt sắc, tất  khiến  thất vọng."
Nhân gian tuyệt sắc?
Tất  khiến  thất vọng?
Tiêu Yểm ánh mắt tối , cứ thế lặng lẽ  nàng, dường như chờ nàng mở lời,  như chờ nàng giải thích.
Song Lâm Chiêu Nguyệt  quyết tâm giả vờ  quen , để Thập Thất đỡ lấy thiếu niên, nhẹ nhàng lướt qua .
Tiêu Yểm , nếu   lên tiếng, nàng thật sự sẽ  mất:
"Ngươi định cứ thế mà ?"
Bước chân Lâm Chiêu Nguyệt chững ,    nhận  , bèn xoay  , khẽ cúi  thi lễ:
"Công tử  điều chi phân phó?"
Nhìn Lâm Chiêu Nguyệt lễ nghi chu , đáy mắt Tiêu Yểm thoáng qua một tia u buồn.
Dù cách một tầng sa mỏng, song   rõ từ đầu đến cuối nàng  từng ngẩng mắt  .
Tiêu Yểm liếc qua thiếu niên  cạnh nàng, thanh âm lạnh lẽo:
"Chẳng lẽ Cô nương  quên  phận của ? Không  chuyện gì nên , chuyện gì  nên ?"
"Chuyện   cần Công tử nhọc lòng nhắc nhở, trải qua  khuyên nhủ kiên nhẫn  đó của Công tử, tiểu nữ nay  vô cùng rõ ràng bản  nên  điều chi..."
Chưởng quầy thấy bọn họ  quen ,   xu hướng tranh chấp, vội đóng cửa  lật đật bước  hoà giải:
"Chi bằng hai vị  nhã gian  chuyện? Nhân tiện cho vị tiểu Công tử  tắm rửa một phen?"
Lâm Chiêu Nguyệt thấy thiếu niên  sắc mặt vẫn còn yếu ớt, bèn gật đầu thuận theo.
Khi thiếu niên  đưa  tắm rửa, Lâm Chiêu Nguyệt cũng tranh thủ tắm gội  y phục.
Ra khỏi phòng  chẳng thấy bóng dáng Thẩm Ngôn Chu , chỉ thấy Tiêu Yểm  nghiêm chỉnh nơi bàn , như đang đợi nàng.
"Thái tử đợi ,  chuyện gì ?"