Lâm Chiêu Nguyệt khẽ cong môi son, xoay  , dáng vẻ như khách quen, cất giọng điệu trêu chọc:
“Ồ? Tuyệt sắc thật ? Khi nãy chưởng quầy chẳng  còn bảo  giấu riêng đấy ư?”
Chưởng quầy  hề hề:
“Tiểu nhân nào dám, chỉ là mới nhập hàng hôm qua, giờ còn  sạch sẽ, Cô nương chờ một chút, để tiểu nhân cho  đưa   tẩy rửa  mới đưa đến cho quý khách.”
“Không cần,  cùng chưởng quầy .”
Chưởng quầy  ,  chút ấp úng:
“Nơi đó nhơ nhớp, chỉ e  ô uế  ngọc của Cô nương.”
“Không .”
Hai chữ nhẹ buông, Lâm Chiêu Nguyệt liền  hiệu cho chưởng quầy dẫn đường.
Mấy  theo  bước xuống tầng hầm của Tàng Hương Các, cửa  mở, một luồng mùi hôi thối nồng nặc  ập , là mùi mồ hôi lẫn với phân tiểu, thối đến mức khiến    nôn.
Ngay cả Thập Thất  theo phía  cũng  nhịn  mà đưa tay che mũi, mùi  xộc thẳng lên khiến nước mắt chảy ròng.
Trong phòng   chút ánh sáng nào, tối tăm đến mức  thấy  trời đất.
Chưởng quầy rút từ tay áo  một chiếc hỏa chiết tử, hà một   châm nến bên trong, Lâm Chiêu Nguyệt lúc  mới  rõ cảnh tượng bên trong.
Tầng hầm khá rộng, đặt hơn mười chiếc lồng sắt, mỗi lồng nhốt một thiếu niên áo quần rách rưới. Dưới đáy lồng ẩm ướt, loang lổ vết vàng vết đỏ.
Thứ ướt  là nước tiểu, vàng là phân  khô hoặc còn tươi, đỏ chính là máu.
Ngay cả chưởng quầy,  ở đây cũng khó mà chịu nổi.
“Cô nương,  là  đợi ngoài một lát?”
Kiếp  nàng ở lãnh cung, cảnh ngộ chẳng khác gì nơi , cơm ăn còn là cơm thiu,  cái  mọc dòi. Lâm Chiêu Nguyệt vẫn  thể chịu đựng, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Người ?”
Thấy vị Cô nương  cố chấp, chưởng quầy chỉ  một chiếc lồng phía trong, bên trong chỉ nhốt một .
Lâm Chiêu Nguyệt xách tà váy bước đến, chỉ thấy thiếu niên trong lồng cuộn  , tay chân đều  gông xiềng nặng trĩu,  mài đến bật máu.
Tóc  rối bời, áo quần rách nát bọc lấy , trông chẳng khác nào một cái xác khô bẩn thỉu.
Giày vải nơi chân sớm  rách nát, lộ  những ngón chân cáu bẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-13-thieu-nien-kiep-truoc-cuu-nang-ma-chet-12.html.]
Dù bẩn như , vẫn  thể nhận  dáng chân   .
“Tỉnh .”
Chưởng quầy đập  lồng sắt, lớn tiếng hô.
Thiếu niên trong lồng   phản ứng gì, tựa như  chết.
Tim Lâm Chiêu Nguyệt khẽ trầm xuống,  sang  với chưởng quầy:
“Mở cửa ,    kỹ .”
“Cô nương, đứa …   nhất đừng nên xem—”
“Mở!”
Lâm Chiêu Nguyệt dù  cũng từng  Hoàng hậu, lúc nghiêm khắc vẫn mang theo khí thế khiến    dám trái lời.
Chưởng quầy   thêm, lấy chìa khóa mở cửa lồng.
Thiếu niên  mới  đưa đến hôm qua, trong lồng vẫn còn sạch sẽ,   nhiễm bẩn.
Lâm Chiêu Nguyệt bước ,   xuống định đưa tay lay .
Không ngờ thiếu niên  bỗng loạng choạng bật dậy, như một con báo con, dốc  lực lao thẳng về phía nàng, miệng gầm lên hai chữ:
“Chết !”
Lâm Chiêu Nguyệt  kịp tránh,   đ.â.m sầm , cả  va mạnh  song sắt, gió xoáy qua khiến làn sa mỏng tung bay, thiếu niên rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt nàng.
Thiếu nữ đôi mắt hạnh trong vắt, da trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, chỉ điểm chút phấn son  tuyệt sắc khuynh thành.
Thiếu niên   ánh mắt nàng, ánh hung tợn dần dần tan .
Hắn  từng thấy đôi mắt nào sạch sẽ đến thế, trong suốt, tinh khiết,  nhiễm bụi trần.
Khác hẳn tất cả những gì  từng thấy.
Lâm Chiêu Nguyệt  thiếu niên  mặt, khuôn mặt  bẩn đến mức khó nhận  hình dáng ban đầu, nhưng vẫn  thể mơ hồ nhận  đường nét quen thuộc .
Chỉ thoáng , Lâm Chiêu Nguyệt   thể chắc chắn:   mặt chính là kẻ nàng tìm.
Gần như đồng thời, kiếm trong tay Thập Thất  đặt sát cổ thiếu niên, chỉ cách một đường tơ, là  thể đoạt mạng .
“Thập Thất,   .”