Chưởng quầy  thò tay sờ thử, chỉ cảm thấy một mảng nhớp nháp ướt át, bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt, cúi đầu  xuống, đầu ngón tay  nhuộm đỏ một tầng m.á.u tươi.
Mãi đến lúc   mới ý thức , nếu   mang sát ý thực sự  tay, chỉ sợ giờ   đầu hai ngả.
Trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, nụ   mặt chưởng quầy càng thêm nịnh nọt:
“Khách quan, mời  trong.”
Chưởng quầy dẫn họ  khỏi hiệu, băng qua đường, rẽ bảy  tám lượt, mãi đến khi bước  một toà lầu cao mang tên Tàng Hương Các.
Vừa  cửa, đập  mắt chính là tầng tầng lớp lớp lụa đỏ mỏng như khói sương lay động theo gió, buông xuống như thác đổ. Lờ mờ  lớp màn,  thể thấy lấp ló  hình uyển chuyển kiều diễm.
Giữa  trung là vài vị mỹ nhân dung nhan kiều diễm đang nhảy múa uyển chuyển, khiến cho khách nhân  đài  ngớt reo hò tán thưởng.
Từng xấp ngân phiếu vung lên như tuyết rơi, rơi xuống sân khấu  tiếc tay, chẳng khác gì đống giấy vụn.
Dưới chân trải thảm Ba Tư mềm như bước  mây, ánh sáng mờ mờ càng khiến nơi  thêm phần huyễn hoặc mơ hồ, khiến   chỉ hận  thể đắm chìm mãi mãi   rời…
Trong một nhã gian  lầu ba, Thẩm Ngôn Chu đang  chuyện với Tiêu Yểm. Nói hồi lâu  thấy đối phương hồi đáp, y ngẩng đầu  lên, chỉ thấy ánh mắt nam nhân vẫn luôn dõi theo một điểm nào đó, đường viền hàm  căng chặt.
Thuận theo ánh mắt   , liền thấy một bóng hình yểu điệu tuyệt trần, chỉ  khí độ quanh  và dáng hình thướt tha  cũng đủ tưởng tượng phía  lớp khăn che mặt  là dung nhan khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.
Ánh mắt hoa đào đa tình của Thẩm Ngôn Chu  hiện ý ,  phần hứng thú:
“Ồ, đó là tiểu thư nhà ai ? Thân thể mảnh mai, eo nhỏ chẳng đầy một vòng tay, thật khiến   tưởng niệm.”
Lời  dứt, trong đáy mắt Tiêu Yểm tựa như  một luồng hàn ý lướt qua, chính  cũng  phát giác.
Đốt ngón tay trắng bệch khẽ gõ hai cái lên mặt bàn,  bỗng nhiên  dậy.
“Ây,    chứ…”
…
Chưởng quầy đưa Lâm Chiêu Nguyệt đến  một cánh cửa trạm trổ hoa văn tinh xảo, nụ   mặt càng thêm xun xoe nịnh nọt:
“Khách quan, chính là nơi .”
Cửa  mở, mùi xạ hương đậm đặc lập tức xộc  mũi, đập  mắt là những lớp gấm vóc lụa là phô bày, một hàng thiếu niên ăn mặc mát mẻ  ngay ngắn, trong tay cầm những món khí cụ bằng ngọc chẳng tiện gọi tên.
Vừa thấy cảnh tượng trong phòng, Thập Thất ngẩn  trong chốc lát, theo bản năng liếc  về phía Lâm Chiêu Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-12-tinh-co-gap-noi-cho-den-22.html.]
Chỉ thấy tiểu thư nhà  vẫn bình thản như cũ, chẳng khác gì khách quen lui tới thường xuyên.
Thập Thất   kẻ ngu ngốc,  hiểu tính tình tiểu thư nhà , nàng tới đây hẳn là để tìm .
Chỉ là…   rõ, rốt cuộc là tìm ai.
Một mụ già   đám thiếu niên , tựa như đang huấn luyện gì đó. Trông thấy   bước , vội chạy  đón, nét mặt rạng rỡ đầy nụ :
“Ấy chà, chưởng quầy,  ngài  tự  đến thế ?”
“Dẫn quý nhân tới chọn , ngươi lui xuống  !”
Mụ già liếc mắt  Lâm Chiêu Nguyệt hai cái, tức thì mặt mày hớn hở. Chỉ  dải ngọc đai trắng đeo bên hông nàng cũng đủ  là kẻ lắm tiền,   tiền thì tất hào phóng.
Sau khi hành lễ hai cái, mụ liền thức thời lui xuống.
“Khách quan, những thiếu niên  đều còn là  bạch bạch, tuy  từng qua tay , nhưng để hầu hạ  thì tuyệt đối là nhất đẳng. Ngài xem   mắt ai ?”
Mặt Lâm Chiêu Nguyệt lúc  như  lửa thiêu, đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
May mà  khăn trùm che mặt, nàng cắn răng nén lấy sự thẹn thùng, lướt mắt  từng  một.
Những thiếu niên  trông tuổi đều còn nhỏ, kẻ ít chừng mười tuổi, kẻ nhiều cũng chỉ tầm mười lăm.
Họ tuy  từng hầu khách, nhưng ánh mắt     mị hoặc  e thẹn, làn da trắng nõn như tuyết, khiến    khỏi  hung hăng chà đạp.
Nếu đụng  “khách làng chơi” thực thụ, chỉ e hồn vía cũng  câu mất. Chỉ tiếc   gặp  Lâm Chiêu Nguyệt, cây gỗ đá chẳng  chút phong tình.
Lâm Chiêu Nguyệt đảo mắt  một lượt,  thấy    tìm.
“Khách quan, những thiếu niên  đều là giai nhân tuyệt sắc, chẳng  ngài  ưng ai ?”
“Bình thường thôi, còn ai khác ?”
“Khách quan, đây đều là hàng thượng đẳng trong tiệm . Ngài  thể xem  kỹ hơn một chút…”
Lâm Chiêu Nguyệt chẳng  dây dưa vô ích, xoay  nhấc chân toan rời .
Vừa bước tới cửa, chợt  tiếng chưởng quầy  lưng vội vàng cất lên:
“Khách quan, còn một  nữa, đó mới thực là tuyệt sắc nhân gian…”