xem xong, nàng liền đưa mảnh giấy nhỏ thả  ngọn lửa nến, thần sắc đạm mạc, nào còn nửa phần dáng vẻ tiểu nha  rụt rè ngày .
Nàng gọn gàng lật tấm ván giường, lấy  một bộ  hành y,  mặc .
Gió đêm nhè nhẹ, chỉ  một tiếng “kẽo kẹt”  khẽ, khi   trong phòng, bên trong  chẳng còn bóng ...
…
Đông cung.
Cửa thư phòng  đẩy , Thẩm Ngôn Chu ôm kiếm bước .
Tiêu Yểm đặt tấu chương trong tay xuống, đôi mắt đen băng giá quét về phía y:
“Cá cắn câu ?”
Thẩm Ngôn Chu gật đầu,  đưa tay gãi gãi sống mũi, giọng  trầm thấp:
“Chỉ là   chết, tự vẫn bằng thuốc độc.”
Mắt phượng dài hẹp của Tiêu Yểm khẽ nheo , đầu ngón tay lạnh lẽo xoay xoay chiếc ngọc bội  tay, giọng  cũng lạnh theo:
“Tự xuống lĩnh phạt.”
“Vâng.”
Thẩm Ngôn Chu khom  hành lễ, chuyện  đích xác do y sơ suất, lưới  giăng kỹ lưỡng, cuối cùng  để  c.h.ế.t mất!
Những dư nghiệt tiền triều, ai nấy đều là tử sĩ.
Y tiến lên, dâng lên một cây nỏ bằng tinh thiết:
“Đây là nỏ  nọ sử dụng, loại nỏ  ngoài quân đội, ngoài chợ tuyệt  , trừ phi nàng    từ chợ đen.”
Chợ đen?
Tiêu Yểm  cau mày, như nhớ  điều gì, liền mở miệng phân phó:
“Ngày mai đến đó một chuyến…”
…
Sáng hôm , Lâm Chiêu Nguyệt tỉnh dậy  thấy Thanh Trúc , hỏi Xuân Hà mới  nàng   phong hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-11-nang-khong-co-o-day-may-hom-nay-co-chut-khong-quen-22.html.]
Lúc đến xem Thanh Trúc đang   giường, sốt cao, sắc mặt tái nhợt,   đẫm mồ hôi lạnh, như thể    vớt  từ suối nước lạnh .
Lâm Chiêu Nguyệt vội vã sai  mời đại phu trong phủ tới:
“Đây là do phong hàn dẫn đến phát sốt cao, tại hạ kê vài thang thuốc, nghỉ ngơi mấy hôm sẽ  thôi.”
Nghe lời đại phu, trong mắt Lâm Chiêu Nguyệt thoáng qua một tia ngờ vực.
Thhuynh Trúc trông bệnh tình rõ ràng  nặng, thật sự chỉ cần vài thang thuốc là khỏi?
Có điều tiền đại phu là  cũ trong phủ, lời lẽ xưa nay vẫn đáng tin.
Lâm Chiêu Nguyệt  nghĩ nhiều, nếu Thanh Trúc  nguy kịch, thì nàng yên tâm .
Hôm nay còn  việc quan trọng hơn nhiều!
xem xong Thanh Trúc, Lâm Chiêu Nguyệt về phòng lấy ngân phiếu,  đổi trang phục, mang theo Thập Thất đến chợ đen.
Xe ngựa lắc lư chầm chậm, phía  xe ngựa của Lâm phủ,  một chiếc xe ngựa tầm thường bám theo.
Trong cỗ xe bình thường , Thẩm Ngôn Chu – vận trang phục Công tử quý tộc –   đối diện,  :
“Mấy hôm nay   thấy cái đuôi nhỏ bên cạnh ngươi nữa? Chẳng lẽ   dọa nàng  ngốc thật ?”
Cái “đuôi nhỏ” trong miệng Thẩm Ngôn Chu tất nhiên là chỉ Lâm Chiêu Nguyệt, dẫu    hễ Thái tử ở , nàng ắt sẽ xuất hiện ở đó.
Tiêu Yểm  , khẽ nhấc mí mắt, liếc y một cái, hờ hững :
“Rảnh rỗi lắm ?”
Thẩm Ngôn Chu: …
Tính tình như thế, nếu    khuôn mặt dễ  và  phận Thái tử, sợ rằng  sớm thành quả phụ .
Biết rõ Tiêu Yểm lúc   thực sự tức giận, Thẩm Ngôn Chu  mở miệng:
“Nói thật, mấy hôm  thấy Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm,  còn  chút  quen! Ngươi  xem,   Nhị tiểu thư đang chơi trò ‘dục cầm cố tung’* ?”
Dục cầm cố tung?
“Công tử, phía  là xe ngựa của Lâm phủ.”
Giọng Phong Tín từ bên ngoài truyền ,  đợi Tiêu Yểm  gì, tiếng trêu chọc của Thẩm Ngôn Chu  vang lên trong xe:
“Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm , đây là nhịn  nổi nữa ?”