Lâm Chiêu Nguyệt  lời phu nhân Lâm , bàn tay mảnh mai trắng muốt bất giác siết , gấm Tứ Xuyên thượng hạng  nàng vò đến nhăn nhúm.
Nàng là  dám nữa !
Bài học kiếp   quá đỗi thảm khốc.
Để A nương khỏi lo lắng, gương mặt mềm mại xinh xắn miễn cưỡng kéo lên một nụ :
“A nương chẳng    tính nữ nhi chỉ ba ngày là nguội lạnh thôi ? Được , A nương cháo nữ nhi suốt một đêm, mau về nghỉ ngơi !”
Sau khi khuyên phu nhân Lâm về nghỉ, Lâm Chiêu Nguyệt nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc vẫn xuống giường, định  thư cho đại ca. Cẩn tắc vô ưu, phòng khi bất trắc, nhắc đại ca tra xét kỹ càng trong Lâm gia quân  kẻ nào hai lòng cũng là chuyện nên .
Vừa mới cầm bút, nàng liền vô thức ngáp một cái, đôi mắt hạnh long lanh ngấn nước.
Chiếc mũi thanh tú khẽ động, mùi an thần hương quen thuộc liền len lỏi  trong mũi.
Kiếp   khi  sẩy thai,  một thời gian  dài nàng  dựa  an thần hương mới ngủ .
Chắc là A nương sợ nàng ngủ  yên, nên mới cho  đốt hương .
Nhìn làn khói nhàn nhạt lượn lờ bốc lên, Lâm Chiêu Nguyệt  dậy tìm lấy nắp đậy kín , chắc chắn hương an thần  tắt hẳn  mới   bàn, cầm bút tiếp tục .
Sau khi  xong chính sự, nàng  lải nhải kể thêm đủ thứ, mãi cho đến khi  kín mấy trang giấy mới dừng tay.
Nhìn những tờ giấy kín đầy chữ, nụ   mặt Lâm Chiêu Nguyệt thêm vài phần ngậm ngùi.
Từ khi đại ca  trấn thủ biên cương, nàng  tròn hai năm  gặp   .
Gió nhẹ lay động màn the, chiếc trung y màu trắng  thổi tung một góc, ngoài sân,  cây  loài chim lạ đang líu ríu hót vang.
Thiếu nữ chống cằm ngẩn   nhành ngọc lan nơi bậu cửa, chẳng  đang nghĩ đến điều gì.
Đợi mực khô hẳn, nàng mới gấp thư , cho  túi thơ  giao cho hạ nhân mang đến trạm dịch.
Lâm Chiêu Nguyệt tĩnh dưỡng ba ngày, tinh thần rốt cuộc cũng khôi phục .
Người   khí lực, đầu óc liền cũng lhuynh lợi trở .
Tối hôm  ăn cơm xong, nàng bắt đầu mè nheo đòi Lâm Quốc công tìm cho  một sư phụ dạy võ. Lâm Quốc công thương con gái,  nỡ để bảo bối của  chịu khổ luyện võ chứ?
Hắn còn ở đây, tất sẽ che chở cho nàng chu . Mà đến khi   còn, chẳng  nàng còn ba  trưởng đó ?
Ban đầu Lâm Quốc công kiên quyết  đồng ý, nhưng chịu  nổi sự nũng nịu của con gái, rốt cuộc đành sai một ám vệ của  đến dạy nàng.
Ám vệ  tên là Thập Thất, là một  cứng nhắc và nghiêm túc đến mức đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-11-may-ngay-nang-khong-co-o-day-that-khien-nguoi-ta-khong-quen-12.html.]
Từ ngày Lâm Chiêu Nguyệt gặp ,  từng thấy  mặt  xuất hiện dù chỉ một nét biểu cảm dư thừa.
Qua bảy ngày huấn luyện cơ bản, Lâm Chiêu Nguyệt cuối cùng cũng bắt đầu luyện kiếm.
Ngày đầu tiên cầm kiếm, lòng bàn tay mềm mại non nớt của nàng  phồng rộp lên mấy cái bọng nước to tướng.
Dưới ánh nến vàng ấm Thanh Trúc đang giúp nàng chích những bọng nước , đau rát vô cùng.
“Xì —— Thanh Trúc, nhẹ chút, đau quá…”
Miệng Lâm Chiêu Nguyệt rên rỉ đầy đáng thương, thế nhưng tay  chẳng hề rụt  chút nào.
Thhuynh Trúc  chích bọng nước cho nàng,   thút thít:
“Tiểu thư, đừng luyện nữa   ? Quốc công gia  ban Thập Thất cho  , Thập Thất sẽ bảo vệ , cần gì  chịu khổ như . Hơn nữa, nô tỳ cũng sẽ bảo vệ tiểu thư mà!”
Quả thật, kiếp , cho đến lúc lâm chung Thanh Trúc vẫn luôn dốc lòng bảo hộ nàng.
Lâm Chiêu Nguyệt đưa tay xoa đầu Thanh Trúc, môi khẽ cong lên:
“ mà, tiểu thư  cũng  bảo vệ Thanh Trúc nữa mà!”
Còn  A nương, A cha, các ca ca, tỷ tỷ… kiếp , nàng  bảo vệ bọn họ thật .
Thhuynh Trúc  xong lời nàng, tay khựng  một chút,   càng to hơn.
Con bé …  mà lắm nước mắt thế chứ?
Lâm Chiêu Nguyệt khẽ thở dài, rút khăn tay  lau nước mắt cho nàng.
Bôi thuốc xong, Lâm Chiêu Nguyệt lên giường, thấy Thanh Trúc định đốt an thần hương, nàng lập tức ngăn :
“Luyện công xong ngủ  ngon, từ nay  cần đốt an thần hương nữa.”
“Vâng, tiểu thư.”
Đêm nay đến lượt Xuân Hà trực đêm Thanh Trúc  bước đến cửa phòng , liền  tiếng gió rít lạnh buốt, một mũi tên sắt nhọn xé gió bay tới, cắm phập  cây cọc gỗ.
Thhuynh Trúc đảo mắt  quanh, chỉ kịp bắt  một bóng đen biến mất trong màn đêm.
Thu  ánh mắt, nàng  chút biểu cảm bước đến bên cọc gỗ, rút mũi tên , trở  phòng, đóng cửa.
Châm đèn, nàng tháo tờ giấy nhỏ buộc  mũi tên,  đó chỉ  một chữ to,   ngay ngắn:
“Sát.”