Thánh thượng  , Tuyên Ẩn hầu vốn   con cái lưu lạc bên ngoài,  rốt cuộc là chuyện gì xảy ?
Kiếp  c.h.ế.t một cách mơ hồ, nay nếu  sống  một  nữa, nàng mới phát hiện  chuyện phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của .
Tỷ như chuyện xảy  tại Hộ Quốc Tự ngày hôm qua, tỷ như  thế của Lưu Y Y…
“Tiểu thư,  tỉnh  ?”
Thhuynh Trúc  tỉnh dậy  thấy tiểu thư đang  , lập tức vui mừng reo lên.
Thanh âm hốt hoảng vui mừng  khiến  suy nghĩ trong đầu Lâm Chiêu Nguyệt đều  đánh tan. Nàng thu  thần trí,  kỹ Thanh Trúc, phát hiện  mắt nàng   quầng thâm rõ rệt, song ánh mắt  vô cùng sáng.
“Tiểu thư,  thấy thế nào? Có còn chỗ nào  khoẻ chăng? Phu nhân với Quốc công gia lo lắng đến phát cuồng, phu nhân đêm qua còn thức trắng canh giữ bên giường tiểu thư đó!”
“Mẫu   ?”
“Phu nhân  rửa mặt  ạ.  , hôm qua Vương thái y  kê hai thang thuốc, nô tỳ  sắc xong, để nô tỳ  bưng .”
Thhuynh Trúc lui ,  bao lâu    ,    cùng là Lâm phu nhân.
Nhìn bát thuốc đen sì sì  khay, gương mặt thanh tú của Lâm Chiêu Nguyệt nhăn tít .
Nàng thật sự  hiểu, vì   đời   thứ gì đó đắng đến như .
Nhìn thấy sắc mặt con gái, Lâm phu nhân khẽ bật , lấy  viên ô mai  chuẩn  sẵn, giống hệt như thuở bé từng dỗ dành nàng:
“Uống  con, lát nữa sẽ  món ô mai chua ngọt con thích nhất. Uống thuốc , bệnh mới mau bay biến.”
Lâm Chiêu Nguyệt: …
Mẫu  ơi! Con  mười bảy tuổi , sớm chẳng ăn thua với mấy trò trẻ con  nữa !
 Lâm Chiêu Nguyệt cũng   gì, ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc  uống hết.
Lâm phu nhân  ở mép giường, chăm chú  nữ nhi uống thuốc. Đợi nàng uống xong, liền đưa ô mai sang tay nàng:
“Đêm qua Vương thái y , Chiêu Chiêu lo nghĩ quá độ nên tái phát bệnh cũ. Hôm nay con thấy trong  thế nào?”
“Bệnh cũ ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-10-trong-sinh-hay-chi-la-mot-giac-mong-rot-cuoc-la-sai-o-dau-22.html.]
Lâm Chiêu Nguyệt  nhớ  từng mắc bệnh gì gọi là “bệnh cũ”.
“Con quên  ? Lúc nhỏ con từng theo  đến Thanh Thành Sơn,  khi về liền mắc chứng ‘ly hồn’ đấy.”
Nghe Lâm phu nhân nhắc đến chứng “ly hồn”, Lâm Chiêu Nguyệt mới lờ mờ nhớ  một ít.
Bệnh    bệnh nặng, chỉ cần bình thường tránh để tâm tình quá kích động là  . Lúc  nàng còn nhỏ, vốn chẳng để tâm đến những việc đó.
“Hài nhi nhớ  .”
Mẹ con trò chuyện một lát, Lâm phu nhân liền bảo Thanh Trúc lui ,  nghiêm túc  nàng hỏi:
“Chiêu Chiêu, hôm qua con đòi từ hôn, ngoài giấc mộng , còn  lý do nào khác chăng?”
Lâm Chiêu Nguyệt khẽ mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Những điều nàng từng , phụ mẫu đều  tin. Vậy thì chẳng còn lý do nào khác đủ sức thuyết phục để phụ  nàng đồng ý hủy hôn cả.
Dẫu , phụ  nàng là Quốc công, nắm trong tay mười vạn đại quân Lâm gia, nhưng chung quy vẫn là thần tử, còn Tiêu Yểm là quân vương!
Nếu nàng – Lâm Chiêu Nguyệt – dám từ hôn với cả Thái tử, đừng   ngoài sẽ  nàng  , chắc chắn sẽ liên lụy đến đại tỷ, đến danh tiếng cả họ Lâm. Chưa kể, phụ  nàng sẽ ăn  thế nào với Hoàng thượng?
Liệu  khiến Hoàng thượng nảy sinh nghi kỵ?
Nàng  thể tuỳ hứng như .
Cuộc hôn nhân , nhất định  do Tiêu Yểm tự  từ hôn!
Lâm phu nhân thấy Chiêu Chiêu mang nhiều tâm sự, dịu dàng hỏi:
“Chiêu Chiêu là vì  còn thích Thái tử nữa ?”
Trong lòng Lâm Chiêu Nguyệt thoáng ngẩn , kinh ngạc ngẩng đầu  mẫu .
Mẫu   ?
Lâm phu nhân  vẻ mặt nàng, khẽ thở dài:
“Mỗi  Chiêu Chiêu nhắc đến Thái tử, ánh mắt đều  giống  nữa.”
Trước đây mỗi  nhắc đến Thái tử, mắt Chiêu Chiêu đều sáng lấp lánh.  bây giờ, mỗi khi  đến , ánh mắt con bé chẳng còn chút ánh sáng nào nữa.