Đào Hoa cảm thấy thật mệt mỏi.
Mệt thì thôi , điều quan trọng là phu quân của nàng còn thấy nàng yếu ớt, chậm chạp và chẳng sức lực.
Sau đó, Đào Hoa dứt khoát nữa, nàng nghiêng lưng với Tần Phong:
“Ta hối hận vì đồng ý với , vẫn là tự , … thấy yên là nhất .”
Tần Phong khẽ thở dài: “Ta cũng thấy , để vài ngày nữa hãy .”
Chàng , vươn tay ôm lấy tiểu tức phụ từ phía .
Phu quân dán sát , Đào Hoa liền giật , nàng khẽ nghiêng mặt : “Sao vẫn thế , …?”
“Ừm!” Tần Phong trầm thấp đáp một tiếng, thở nóng bỏng: “Chỉ thể mà thể ăn, tự nhiên sẽ nhớ nàng thôi.”
“A?” Đào Hoa nhíu mày: “Còn tiếp tục ? Tần đại ca, mệt quá, cũng muộn , nên ngủ thôi.”
“Yên tâm , bắt nàng gì nữa.” Tần Phong ôm chặt tiểu tức phụ, khẽ điều chỉnh tư thế của : “Cứ đặt ở đây , thế là .”
Đào Hoa dám động đậy: “Vậy, cứ thế ?”
“Ừm, cứ thế .”
Duy trì tư thế ôm ấp như , Tần Phong khó tránh khỏi tâm viên ý mã, đành vài điều gì đó để tiêu khiển quãng thời gian đêm dài khó nhằn .
“Hôm nay nàng gì với đám tỷ ? Lúc khỏi nhà còn xa mà nàng sốt ruột chạy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-87-vay-cu-thuan-theo-tu-nhien-di.html.]
“Đâu sốt ruột gì ? Chẳng lúc đó Tiểu Lan còn đang ở nhà đợi . À mà gì Tần đại ca?” Đào Hoa : “Tiểu Lan thai ! Nàng chùa trả lễ tiện thể cầu cho chúng một lá bùa bình an nữa đó.
Ta hy vọng nàng sẽ sinh một đứa con trai, dù cha nàng cũng mong đợi mấy chục năm , cũng coi như thành một tâm nguyện của họ. Hơn nữa cảm thấy thể là con trai, đây đúng là một chuyện đại hỷ, thật sự mừng cho nàng .”
Đào Hoa , nhấc bàn tay to lớn của Tần Phong đặt lên bụng :
“Chàng bao giờ con của chúng mới đến đây, mơ một giấc mộng như , còn tưởng chúng đến chứ, ai dè là kinh nguyệt đến . Tiểu Lan thai thì kinh nguyệt sẽ đến nữa, xem vẫn mang thai.”
Tần Phong khẽ vuốt ve làn da mềm mại lòng bàn tay:
“Vậy chúng cứ thuận theo tự nhiên, nhất là khi nhà mới của chúng xây xong, như đến lúc đó nàng ở cũng sẽ rộng rãi hơn. Chẳng lẽ nàng m.a.n.g t.h.a.i mà vẫn chịu chật chội trong căn nhà nhỏ tồi tàn .”
Đào Hoa ‘ừm’ một tiếng: “Bây giờ cũng , chúng còn thể cùng xây nhà, nếu đến lúc đó m.a.n.g t.h.a.i sẽ bất tiện. Ngày mai là mùng tám, các cửa hàng và quán nhỏ trấn đều hoạt động sôi nổi trở , thể mang con gà rừng hôm nay săn bán.”
“Gà rừng thì thôi , cứ để ở nhà tự ăn, thể của nàng bồi bổ thật . Còn con thỏ mang về cho nàng thì cứ nuôi cẩn thận, quen một thu mua của tửu lầu, tửu lầu của họ quanh năm thu mua thỏ sống, đây một thấy phiền phức nên ít khi nuôi vật sống, bây giờ nàng , thể nuôi.”
“Được. chỉ một con thỏ cái cũng , lát nữa bắt thêm vài con sống nữa về ?”
“Được. Ngày mai lên hậu sơn chặt ít tre chuồng thỏ .”
Mèo con Kute
“Được, chúng lẽ còn thể đến suối nước nóng thử vận may, còn bắt cá.”
Đêm khuya tĩnh mịch, hai vợ chồng bàn bạc xem mấy ngày tới nên sắp xếp thế nào.
Nghĩ đến những điều , Đào Hoa tràn đầy kỳ vọng và hy vọng cuộc sống !