Sau khi từ hôn, ta gả cho gã đàn ông thô kệch nơi núi rừng, ba ngày đã bị sủng thành bảo bối - Chương 72: --- Ngươi là được giấm tưới tắm lớn lên sao?
Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:04:31
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bệnh mất?” Tiêu Văn Khiêm mỉm Tần Phong, “Sao ngươi thể đường hoàng lời như , bản ngươi tự nghĩ chẳng lẽ thấy nực ?”
Tần Phong nhíu mày càng chặt hơn: “Nương ngươi bệnh mất, gì đáng ? Ngươi , hiểu.”
Tiêu Văn Khiêm lạnh: “Tần Phong! Ngươi bớt ở đây giả vờ hồ đồ . Nếu ngươi hiểu, vì năm đó nương mất, ngươi lập tức rời khỏi Kinh thành? Chẳng lẽ ngươi quỷ trong lòng tật ?”
Tần Phong càng thêm khó hiểu: “Ta chuyện gì mà chột ?”
“Ngươi hỏi ?!!!” Tiêu Văn Khiêm chằm chằm Tần Phong, “Chuyện bản ngươi chẳng lẽ đều quên hết ? Ngươi giờ ở đây bày trò gì với !”
“Ta !” Tần Phong thấy Tiêu Văn Khiêm bộ dáng , liền giữa hai nhất định nảy sinh hiểu lầm gì đó.
Y nhíu chặt mày: “Ta thật sự cái c.h.ế.t của nương ngươi ẩn tình gì. Văn Khiêm, hai đều là thứ tử Tiêu gia, cảnh giống đều gian nan, năm đó ngươi gãy chân, nương ngươi đến tìm nương mượn nhân sâm trăm năm, nương cho các ngươi mượn.
bà tuyệt đối cố ý khó các ngươi, mà là cây nhân sâm đó sớm nương cầm cố , bởi vì khi cần gấp tiền. tất cả chuyện đều xảy khi ngươi gặp t.a.i n.ạ.n gãy chân.
Chúng cố ý cho các ngươi mượn, khi nương ngươi cũng tỏ vẻ thông cảm. Không lâu đó liền rời khỏi Kinh thành. Sau nương ngươi vì chân của ngươi mà ưu tư thành bệnh, cuối cùng qua đời.
Ngươi nếu vì chuyện mà hận , thấy những năm tháng sách thánh hiền của ngươi là uổng phí .”
“Ngươi cho rằng oán hận ngươi vì chuyện ?” Tiêu Văn Khiêm mặt lạnh, ánh mắt lạnh lẽo dò xét Tần Phong, “Ngươi thật sự vì nương bệnh, ngươi thật sự từng mật báo!?”
“Mật báo?” Tần Phong nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, “Ngươi là chuyện nương ngươi lén kho phủ ? Ta đương nhiên mật báo. Ta hứa với ngươi và nương ngươi sẽ chôn chặt chuyện trong lòng .”
“Phải đó, khi xưa ngươi đúng là hứa như . Ta cứ tưởng hai đều là thứ tử, cùng chịu sự chèn ép của đích tử, nên đồng bệnh tương liên, cứ tưởng ngươi sẽ thương xót và nương .
Thế nhưng ngươi lưng mật báo với đôi con , đáng thương nương vì mà tiện phụ độc ác đ.á.n.h c.h.ế.t bằng loạn côn, còn đêm nương mất, ngươi liền rời khỏi Kinh thành!
Có tận mắt thấy chiều hôm đó ngươi từng đến viện của đích tử Tiêu gia, lâu đó nương liền dẫn . Ngươi dám đó là do ngươi mật báo ?”
“Ngươi Trần di nương là đ.á.n.h c.h.ế.t?” Trong mắt Tần Phong lóe lên một tia kinh ngạc, “ từng đến cái viện đó, cũng từng mật báo. Là ai với ngươi thấy đến cái viện đó?”
“Đương nhiên là hạ nhân trong phủ .”
“Bọn chúng ngươi liền tin ?”
“Ta cũng tin, nhưng nương mất, ngươi chạy ! Một là năm năm bặt vô âm tín, chẳng lẽ còn đủ đáng ngờ ?”
“Ta là bởi vì ở Tiêu gia nữa. Nương là ngoại thất của Tiêu gia, chuyện ngươi rõ. Bình thường căn bản cơ hội chủ viện Tiêu gia,
Ta thể ở đó tự do? Văn Khiêm, ngươi lừa . Có lẽ là cố ý ly gián mối quan hệ giữa ngươi và .”
“Là ? Vậy ngươi thể đưa chứng cứ ?”
“Ta thể đưa , trừ phi chúng cùng về Tiêu gia tìm hạ nhân năm đó đối chất. sẽ trở về nữa Văn Khiêm, giờ tên Tần Phong, họ Tần.”
Tiêu Văn Khiêm khẽ: “Vậy rốt cuộc ngươi là thể về, là dám về?”
Tần Phong nhíu chặt mày: “Ngươi là thông minh, nếu cũng sẽ còn trẻ mà đến huyện quan. Bản ngươi chẳng lẽ dùng đầu óc suy nghĩ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-72-nguoi-la-duoc-giam-tuoi-tam-lon-len-sao.html.]
Ta mật báo đối với ích lợi gì? Nương sẽ vì mật báo mà sống những ngày tháng ? Không, bà hề. Bà ở Tiêu gia từng sống một ngày nào.
Những gì thể đều , những gì cần giải thích cũng giải thích cho ngươi, ngươi còn gì hỏi ? Nếu , sẽ dẫn thê tử của về nhà.”
“Đã ?” Tiêu Văn Khiêm tiến lên hai bước áp sát Tần Phong, “Nương vì chuyện mà trả giá bằng cả sinh mạng, cũng tìm ngươi năm năm , giờ ngươi vài câu đuổi ?”
“Vậy ngươi thế nào?” Tần Phong mặt Tiêu Văn Khiêm, sừng sững bất động, “Chuyện sẽ nhận, cũng thể vì chuyện đó mà trả bất cứ giá nào.
Thân là thứ tử Tiêu gia, ngươi thể đến ngày hôm nay lẽ khác , nhưng ngươi nhất định bỏ nỗ lực gian khổ hơn thường mới đến bước .
Con đường quan của ngươi còn dài, nếu ngươi vì mối oán hận sai lầm mà lạm dụng quyền tư lợi hại chính , thì thật sự quá đáng tiếc.
Nếu là ngươi, sẽ lau mắt cho sáng rõ xem rốt cuộc ai mới là kẻ thù, tương lai quan đến tột bậc, mẫu tranh lấy một phong cáo mệnh.”
Tần Phong xong, y nắm c.h.ặ.t t.a.y Đào Hoa, sải bước dẫn nàng ngoài, hề liếc Tiêu Văn Khiêm thêm nào.
Hai tại hành lang cửa nguyệt chạm mặt thôn trưởng, khi vài câu đơn giản, ba liền trực tiếp khỏi phủ, suốt đường cũng ai ngăn cản.
Ba nhanh trở khách điếm, đón xe lừa. Bọn họ hối hả chạy, cuối cùng khoảnh khắc trời tối trở về Bạch Vân thôn.
Bởi vì đường thôn trưởng ở đó, nên nhiều lời Đào Hoa tiện với Tần Phong.
Sau khi về nhà, Tần Phong chủ động nhắc đến: “Nàng nhiều lời hỏi , nàng cứ hỏi , đêm nay sẽ gì cả, chỉ để giải đáp thắc mắc cho nàng.”
Đào Hoa hé miệng, nàng quả thật nhiều lời hỏi Tần Phong.
Thế nhưng gương mặt Tần Phong, nàng đột nhiên một lời cũng .
Nàng chằm chằm vết bầm tím nơi khóe miệng Tần Phong, lập tức đôi mắt đỏ hoe.
Mèo con Kute
Tần Phong thấy tiểu tức phụ như , khóe mày lập tức nhíu : “Sao , nữa ?”
Đào Hoa vốn còn nhịn nước mắt, kết quả Tần Phong như , nước mắt liền tí tách rơi xuống.
Nàng tiến lên một bước nhào lòng Tần Phong: “Huynh chịu khổ Tần Đại ca, đều là vì , Lý Quý mới hãm hại . Là liên lụy .”
4. "Nàng gì ngốc nghếch ?" Thấy trong lòng đến run rẩy, Tần Phong liền đưa bàn tay lớn xoa lưng cho tiểu tức phụ, "Cái tính là gì là khổ, chỉ hối hận khi xưa đ.á.n.h quá nhẹ."
Đào Hoa thút thít: “Dượng của đều đ.á.n.h , lúc đó nhất định đau ?”
Tần Phong khẽ nhíu mày: “Hắn đối thủ của , kỳ thực bọn chúng cùng lên cũng đ.á.n.h , nhưng hiện tại chỉ là một dân thường, gây rắc rối, càng liên lụy nàng.”
“Ừm,” Đào Hoa rúc lòng Tần Phong khẽ gật đầu, “Ta Tần Đại ca, đều .”
Tần Phong khẽ: “Tiểu tức phụ nhà thật . Nàng còn gì nữa ?”
Đào Hoa ngẩng đầu: “Có, thật sự từng yêu thích phu nhân huyện lệnh ?”
“............. tiểu Đào Hoa nhà nàng,” Tần Phong nhịn đưa tay nhéo cằm nhỏ của Đào Hoa mà lay lay, “Nàng là giấm tưới tắm lớn lên ?”