Sau khi từ hôn, ta gả cho gã đàn ông thô kệch nơi núi rừng, ba ngày đã bị sủng thành bảo bối - Chương 7: --- Cứng cỏi chút, chứng minh sự trong sạch của mình

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:02:42
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đào Hoa tuy vóc dáng nhỏ bé, nhưng lưng thẳng tắp, trong mắt còn lộ hung quang.

 

Hơn nữa lạc hồng vốn là biểu tượng của sự trong trắng của một cô gái, bây giờ nàng đưa bằng chứng , căn bản gì để chất vấn cả.

 

Tôn Tiểu Lan lưng nàng càng trực tiếp khen ngợi nàng: “Được lắm Đào Hoa, chí khí đấy, c.h.ử.i c.h.ế.t lão độc phụ , xem ả còn lấy gì mà vu khống nàng nữa!”

 

Đào Đại Nương trong làng vốn dĩ hợp với Vương Đại Nương, bây giờ thấy Vương Đại Nương chịu thua thiệt, liền đến mặt mày hớn hở.

 

Nàng dẫn đầu liền khạc nhổ về phía Vương Đại Nương: “Nhìn Vương Đại Nương nhà chúng xem, cái mặt dày như tường thành, lưỡi dài. Ta cứ nghĩ nàng cứ mãi bám riết Đào Hoa buông, hóa trong lòng đang tính toán mưu hèn hạ như , báo thù tiểu cô nương đây mà.

 

Giờ thì , cô nương nhà đây thành hôn, tiện tự chứng minh trong sạch. Bây giờ thì khác , phu quân nàng chứng minh cho nàng . Ai da chao ôi, cái mặt mo của mấy đó, thật là tự bóc cho giẫm đạp lên .”

 

Đào Đại Nương , khạc mạnh hai bãi nước bọt xuống đất.

 

Vương Đại Nương vu khống Đào Hoa vốn dĩ là chuyện bằng chứng, bây giờ Đào Hoa cho cứng họng nên lời, đang buồn bực vì một bụng tức chỗ trút.

 

Giờ thêm Đào Đại Nương, nàng lúc càng lửa giận ngút trời, xắn tay áo lên là cùng đ.á.n.h .

 

Vương Đại Nương vóc dáng thô tráng, Đào Đại Nương gầy gò ốm yếu, nếu thật sự đ.á.n.h , Đào Đại Nương e rằng sẽ chiếm lợi thế.

 

Nhà Tôn Tiểu Lan bình thường quan hệ khá với Đào Đại Nương, thêm đó nàng cũng ưa Vương Đại Nương , nên nàng liền nghĩ một chiêu.

 

Trước khi Vương Đại Nương tay, nàng một cước đá đổ chậu gỗ đựng quần áo của Vương Đại Nương.

 

Quần áo rơi xuống sông, nhanh liền trôi theo dòng nước.

 

Đợi đến khi quần áo trôi xa, Tôn Tiểu Lan mới la lớn: “Ai da! Đây là quần áo nhà ai , đều nước sông cuốn trôi hết , loại vải như , nước cuốn trôi thì thật đáng tiếc bao!”

 

Vương Đại Nương ba chữ ‘loại vải , lập tức xuống chân .

 

Vừa , nàng ngây , mạnh mẽ vỗ đùi : “Đây là của , quần áo nhà !”

 

Nói nàng liền cúi cầm chày giặt xuống sông vớt, tuy rằng vớt hai kiện gần đó lên, nhưng còn trôi theo dòng nước mất.

 

Vương Đại Nương hết cách, quần áo thể bỏ, mùa đông lạnh giá , nàng đành cởi giày xuống nước vớt.

 

Thị chạy sông sốt ruột kêu oai oái.

 

Thị vốn là kẻ lắm lời, thêm thói đàn bà rông dài, bình nhật đắc tội ít .

 

Bởi , những khác dẫu trông thấy y phục của thị trôi ngang qua cũng lười nhác chẳng buồn vớt giúp, những thế, trong lòng các nàng còn thầm khen ngợi, nghĩ bụng, lão bà cũng ngày hôm nay ư!

 

Hôm nay Đào Đại Nương coi như trút một mối hờn, trút xong nàng ôm y phục đến chỗ Đào Hoa mà giặt.

 

Nàng vò y phục với Đào Hoa: “Ngươi là một cô nương , bình nhật thấy ngươi lộ vẻ bề ngoài, thế mà hôm qua dũng mãnh lạ thường. Làm con gái riêng thật sự đau lòng, dù cũng chẳng cha ruột ngươi, thể nào thật lòng thương yêu ngươi .

 

Nếu ngươi phản kháng sớm hơn, chừng nào còn ở cái nhà , ngươi nhất định sẽ chịu khổ, chỉ ngươi chịu khổ, mẫu ngươi e rằng cũng theo đó mà gặp nạn. bây giờ thì , ngươi gả chồng, ngươi mái ấm riêng, lời cũng khí phách hơn. Đặc biệt hơn, ngươi cha chồng hầu hạ.

 

Đào Hoa , ngươi nhớ, đây đều là sự tự tin mà phu quân ngươi ban cho. Ngươi ở chốn đàn bà thể mặt lạnh như tiền, nhưng khi về đến nhà vẫn dịu dàng một chút, như mới lòng , ?”

 

Đào Đại Nương nhất thời bao lời tâm huyết, Tôn Tiểu Lan cũng ở bên cạnh chọc chọc cánh tay Đào Hoa: “Nghe rõ , Đào Đại Nương đang dạy ngươi đó. Đại Nương chính là dựa chiêu , thành mấy chục năm với Đào Đại Gia vẫn êm ấm đó nha.”

 

“Ngươi cái nha đầu họ Tôn !” Đào Đại Nương lườm Tôn Tiểu Lan một cái, “Ngươi thật là chuyện gì cũng dám , với Đào Đại Gia nhà ngươi đều là vợ chồng già , ngươi lão bà còn hổ chứ.”

 

“Mẫu và phụ đúng là , gì mà hổ chứ.” Đào Gia Tức Phụ bên cạnh Tôn Tiểu Lan cũng thò nửa cái đầu , chủ động bắt chuyện với Đào Hoa.

 

Xưa Đào Hoa tính tình yếu đuối, từ nhỏ đến lớn đều sắc mặt Trần Đại Sơn và nhà họ Trần, ngay cả đến bên sông giặt đồ cũng dám chuyện nhiều với ai, trừ Tôn Tiểu Lan.

 

Hồi nàng luôn cúi đầu, khác cũng chẳng thiết chủ động tìm đến nàng.

 

giờ đây nàng còn là con gái riêng của nhà họ Trần nữa, mà là tức phụ nhà họ Tần. Nàng ngẩng cao đầu, đầy tự tin, quan hệ với đều trở nên !

 

Dòng sông từ đến nay vẫn là chốn tụ họp của các nữ nhân thôn Bạch Vân. Xưa nàng từng cho rằng sự náo nhiệt bên sông chẳng liên quan gì đến , nhưng hôm nay, nàng vui vẻ thỏa thuê trong đó.

 

đang trò chuyện, Đào Hoa chợt đặt tấm ga giường xuống và dậy.

 

Tôn Tiểu Lan hiếu kỳ, hỏi nàng: “Có chuyện gì ?”

 

Đào Hoa khẽ cau mày: “Ta trông thấy , nhưng chỉ một nó thôi.”

 

“A? Ngươi Tiểu Quả , mẫu ngươi để nó một đến đây chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-7-cung-coi-chut-chung-minh-su-trong-sach-cua-minh.html.]

 

“Ta cũng , xem thử.”

 

“Ừm, ngươi mau .”

 

Chẳng mấy chốc, Đào Hoa liền dẫn đại Trần Tiểu Quả của tới.

 

Tôn Tiểu Lan thấy Trần Tiểu Quả trong tay còn ôm một chậu y phục, liền hỏi duyên cớ.

 

Đào Hoa khe khẽ giải thích: “Mẫu lấy cớ giặt đồ mà đến nhà , nàng sợ Trần Đại Sơn phát hiện, nên mới để Tiểu Quả đến đây giặt đồ , còn nàng thì một đến nhà .”

 

Tôn Tiểu Lan chợt hiểu , hì hì : “Mẫu ngươi nhất định là mang đồ đến cho ngươi . Chắc là trong lòng đoán , rằng phu quân ngươi vì cưới ngươi mà vét sạch gia tài .

 

Ngươi đoạn tuyệt quan hệ với Trần Đại Sơn nên thể về nhà đẻ, nàng chỉ thể tự tìm đến ngươi thôi. Thôi , ngươi mau về , cứ để Tiểu Quả giặt đồ bên cạnh , sẽ giúp ngươi trông chừng nó.”

 

Đào Hoa gật đầu: “Đa tạ ngươi, Tiểu Lan.”

 

“Haizz, chị em ruột thịt gì lời tạ ơn chứ. Mau , hai cùng vắt tấm ga trải giường .”

 

Tấm ga trải giường của Đào Hoa giặt gần xong, chỉ cần xả nước thêm nữa vắt khô là .

 

Đến khi Đào Hoa vội vã chạy về nhà, Chu Thị đến .

 

Chu Thị trông vẻ cũng mới đến bao lâu, nàng thấy cổng nhà Đào Hoa đều khóa, chút sốt ruột, liền xách cái giỏ đặt đất mà định về phía phòng bếp.

 

Đào Hoa từ xa trông thấy, lập tức tăng nhanh bước chân.

 

Giọng điệu hưng phấn : “Mẫu , ở đây!”

 

…………

 

Mèo con Kute

Đào Hoa mở khóa, đón Chu Thị nhà .

 

“Mẫu , trong nhà chén, chỉ bát. Để rót cho một bát nước .”

 

“Không cần cần,” Chu Thị thấy cái chậu Đào Hoa bưng về, , “ tiên hãy phơi tấm ga giường , giúp ngươi.”

 

“Không , mẫu đến nhà , thể để việc chứ?”

 

“Nha đầu ngốc, mẫu thương ngươi còn .” Chu Thị đoạn, dụi dụi khóe mắt, “Vừa đến thấy cửa nhà ngươi khóa, còn tưởng hai vợ chồng trẻ các ngươi chứ, khiến lo lắng hết cả.”

 

“Ta sông giặt đồ mà, mẫu lo gì chứ?”

 

“Sợ các ngươi .” Chu Thị thở dài một tiếng, “Tối qua ngươi ở nhà, lòng mẫu trống trải lạ thường, đặc biệt quen. Tần Phong ngoại tỉnh, hôm nay thấy nhà ngươi khóa cửa, còn tưởng các ngươi rời khỏi đây chứ.”

 

Hai con chuyện, phơi xong tấm ga trải giường.

 

Đào Hoa suy nghĩ một lát, đem chuyện xảy bên sông hôm nay kể cho Chu Thị .

 

Chu Thị xong, đỏ hoe mắt.

 

“Con gái ngoan, vất vả cho con . Con từ nhỏ kiên cường, điều mẫu vẫn luôn , mẫu cũng những năm qua con vì mẫu thể sống ở Trần gia, mà nơi nơi nhẫn nhịn chịu đựng, ủy khuất cho con . Bây giờ con mái ấm riêng, cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với , những ngày tháng của con còn ở phía . Chỉ là…………”

 

Chu Thị liếc khắp bốn phía: “Căn nhà các ngươi cũng phần sơ sài quá, trong sân ngay cả một hàng rào tre cũng . Chưa đến việc thoải mái , đêm đến liệu an chăng? Ngươi hỏi Tần Phong , trong nhà còn bao nhiêu của cải?”

 

Đào Hoa lắc đầu, nhỏ: “Mẫu , hôm qua là ngày đầu tiên thành , nhiều việc bộn bề, hơn nữa mang nhiều lễ vật đến Trần gia , gì còn dư .”

 

Chu Thị thở dài một tiếng: “Phải, điều mẫu cũng .”

 

Nàng đoạn, đặt cái giỏ mang theo xuống mặt Đào Hoa: “Ở đây mười mấy quả trứng gà, còn một chút gạo và dầu, hai đứa cứ lấy mà ăn .”

 

Đào Hoa lắc đầu: “Không cần, nếu để Trần Đại Sơn phát hiện thì , khó xử.”

 

“Không sợ, trứng gà lén lút để dành, dầu thì ít một chút cũng sẽ phát hiện , ngươi cứ nhận lấy , đây cũng là chút tấm lòng của mẫu dành cho các ngươi.”

 

Đang chuyện, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng động.

 

Nghe tiếng đó, động tĩnh cũng nhỏ.

 

Đào Hoa lập tức cau mày: “Chẳng lẽ là Trần Đại Sơn tìm đến ?”

 

 

Loading...